Chương 17.1: Rút vốn

Danh tiếng của Kim Lưu Minh luôn không tốt, rất thích rót rượu, đặc biệt là nữ diễn viên, sau khi rót rượu chính là động tay động chân, có vô số nghệ sĩ nữ đã phải chịu cảnh câm lặng dưới tay ông ta.

Đây cũng là lý do tại sao Ngô Chấn đã đánh đòn phủ đầu để Lâm Điềm uống nước trái cây, nhưng anh ta không ngờ rằng Kim Lưu Minh vẫn không buông tha.

Trong tình huống này, mọi người đều đèn nhà ai nhà nấy rạng, không ai muốn đắc tội nhà đầu tư.

Mọi người ngoảnh mặt làm ngơ, Ngô Chấn có chút không đành lòng, định khuyên giải Kim Lưu Minh vài câu, nhưng khi anh ta cúi đầu định cầm lấy chén của mình, Cố Cẩn Mặc đã cầm chiếc chén trong tay Lâm Điềm đặt mạnh lên bàn.

Mọi người đều không ngờ rằng Cố Cẩn Mặc sẽ đứng ra bảo vệ Lâm Điềm, bao gồm cả bản thân Lâm Điềm, cô chớp mắt nhìn người đã ngăn chặn Kim Lưu Minh thay mình, cảm thấy lúc này khí thế của anh ta đã cao hai mét tám.

"Cậu là cái thá gì?" Bị người ta làm mất mặt như thế, trong lòng Kim Lưu Minh tràn đầy không vui nhìn về phía Cố Cẩn Mặc.

"Làm sao, thích anh hùng cứu mỹ nhân à, vậy cậu tới uống thay cô ta đi." Kim Lưu Minh nói xong gọi người phục vụ, chỉ huy cô ấy rót đầy cái ly trước mặt.

Nhìn thấy các loại rượu khác nhau trộn lẫn trong ly, sắc mặt của Lâm Điềm cũng chìm xuống.

"Sếp Kim, chúng ta từ từ nói chuyện." Ngô Chấn cố gắng khuyên can ông ta.

"Không phải cậu thích anh hùng cứu mỹ nhân sao? Uống nó, chuyện này coi như qua, nếu không chuyện này không xong đâu." Kim Lưu Minh hất cằm về phía ba ly rượu trước mặt, cười khẩy nhìn về phía Cố Cẩn Mặc.

"Nếu ông thích uống như vậy, thì từ từ uống đi." Lâm Điềm không chút nghĩ ngợi hất đổ ly rượu trên bàn, người này đúng là thần kinh.

Ly rượu rơi xuống đất vang lên âm thanh chói tai, những người khác nhìn Kim Lưu Minh tức giận khuôn mặt đỏ bừng, không khỏi nhìn về phía Lâm Điềm bên kia.

Cố Cẩn Mặc tặc lưỡi hai tiếng, xem ra cô cũng không hoàn toàn là ở nhà là cá mập, ra ngoài là cá con, anh ta quay đầu nhìn về phía Lâm Điềm, giọng điệu hơi tiếc nuối: "Sao cô lại bất cẩn như vậy, làm đổ hết rượu này rồi, sếp Kim còn uống cái gì?"

"Đạo diễn Ngô, thứ lỗi cho tôi không thể chấp nhận một diễn viên như vậy trong đoàn làm phim, nếu không đổi cô ta, tôi chỉ có thể rút vốn đầu tư." Kim Lưu Minh nhìn chằm chằm Lâm Điềm cười khẩy một tiếng, ông ta bóp chết cô dễ như bóp chết một con kiến.

Được lắm, hình như nhà đầu tư chỉ biết mỗi chiêu này, Lâm Điềm thấy hơi nhàm chán.

Kim Lưu Minh vung tay áo rời đi, đυ.ng phải Kiều Vãn Khanh vừa mở cửa đi vào, nhìn thấy sự tức giận phát ra trên ông ta, Kiều Vãn Khanh không khỏi nhìn về phía Lâm Điềm bên trong.

Những người trong phòng hai mặt nhìn nhau, tình huống hiện tại hình như là hai chọn một, thay thế Lâm Điềm hoặc rút vốn đầu tư, Ngô Chấn cảm thấy rất áp lực, đương nhiên anh ta không muốn thay thế Lâm Điềm, nhưng nếu Kim Lưu Minh rút vốn đầu tư, việc quay phim sẽ phải tạm dừng, trong lúc nhất thời, anh ta chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.

"Đạo diễn Ngô, có chuyện gì sao?" Mãi đến khi Kiều Vãn Khanh lên tiếng, mọi người mới phát hiện cô ở cửa.

"Không có việc gì, đồ ăn đưa lên tương đối rồi, mọi người ăn cơm trước đi." Ngô Chấn nói xong nhìn thoáng qua Cố Cẩm Mặc, hôm nay điều khiến anh ta kinh ngạc nhất chính là hành động của Cố Cẩm Mặc.

Anh ta biết rút vốn chỉ là lời nói tức giận của Kim Lưu Minh, chờ lát mình dẫn Lâm Điềm đi xin lỗi, cố gắng để chuyện này cứ thế trôi qua.

Xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người không đều không có tâm trạng ăn uống, ngược lại Lâm Điềm không bị ảnh hưởng chút nào, ăn uống rất thoải mái.

Sự đe dọa của Kim Lưu Minh chẳng là gì đối với cô. Thay thế cô không chỉ có thể tránh xa nữ chính mà còn lấy được phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Nghĩ thế nào cũng là một mối có lời. Trong lúc nhất thời, Lâm Điềm lại có hơi hối hận vì vừa rồi mình không cầm chén hất thẳng lên người ông ta.

Kiều Vãn Khanh ngồi sát bên cạnh Chung Viễn Thần, thấy cô dường như không hiểu tình hình, anh ta nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi.

"Vậy bây giờ tình huống như thế nào?" Kiều Vãn Khanh cũng thấp giọng nói.

"Ai biết đạo diễn Ngô sẽ lựa chọn thế nào?" Tâm trạng Chung Viễn Thần cũng khá phức tạp, vào giới giải trí đã lâu, những chuyện như vậy cũng thấy không ít, một mặt, anh ta đồng cảm với Lâm Điềm, nhưng nếu đoàn làm phim dừng quay phim vì điều này, cô thực sự phải chịu trách nhiệm.

Kiều Vãn Khanh không nói gì, cô biết Lâm Điềm không sợ hãi chỉ là vì ỷ vào nhà họ Cố phía sau, nhưng hành vi của Cố Cẩn Mặc nằm ngoài dự đoán của cô, không phải nói bọn họ đều ghét Lâm Điềm sao, thế mà anh ta lại ra mặt cho Lâm Điềm?

Bữa cơm vội vàng kết thúc, khi mọi người lần lượt rời đi, Ngô Chấn gọi Lâm Điềm lại, bảo cô đợi một chút.

"Đạo diễn Ngô, anh tìm tôi?" Lâm Điềm thầm suy đoán nguyên nhân Ngô Chấn tìm mình.

"Đợi lát nữa cô đi với tôi tìm sếp Kim xin lỗi, nói mấy câu mềm mỏng, cô cũng không muốn mình bị thay thế đúng không." Vẻ mặt đạo diễn Ngô thấm thía nhìn về phía Lâm Điềm, anh ta rất xem trọng Lâm Điềm, với năng lực của cô, nổi tiếng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

"Vô cớ bị thay thế không phải vi phạm hợp đồng sao?" Không cần làm việc mà vẫn có tiền, tại sao cô không làm?

"Không phải cô nói thích đóng phim à, bây giờ trong mắt lại chỉ có tiền?" Cố Cẩn Mặc vẫn ngồi ở bên kia chậm rãi nói.

Bất cẩn, vậy mà quên mất anh ta vẫn còn ở đây, Lâm Điềm vội vàng ngẩng đầu lên: "Thích đóng phim và không đi xin lỗi không mâu thuẫn, tôi cũng không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi, chẳng lẽ đạo diễn Cố cũng thấy tôi nên đi xin lỗi ư?"

Thấy cô đá ngược lại câu hỏi như đá bóng lại cho mình, Cố Cẩm Mặc không khỏi cười nhạo: "Đương nhiên không nên."

【Hôm nay miễn cưỡng giống người】

Nhìn thấy trên đầu cô lóe lên mấy chữ này, Cố Cẩn Mặc liếʍ kẽ răng, hoá ra mình giúp cô chỉ đáng nhận được câu này đúng không?

"Đạo diễn Ngô, tôi hiểu ý của anh, nhưng muốn tôi xin lỗi là không thể nào, tôi xin phép về trước." Lâm Điềm nói xong, gật đầu với Ngô Chấn rồi rời đi.

Quý Vi ở bên ngoài phòng, nhìn thấy Lâm Điềm đi ra, vội vàng chạy tới: "Điềm Điềm, chị không sao chứ?"

"Không sao, có lẽ chị có thể sớm mời em một bữa thịnh soạn." Nghĩ đến phí bồi thường vi phạm hợp đồng, Lâm Điềm cảm thấy thay cô cũng tốt.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Ngô Chấn và Cố Cẩm Mặc, anh ta nhìn người vẫn duy trì tư thế ngồi đó không khỏi mở miệng nói: "Tôi nhớ cậu chưa bao giờ là người nhiệt tình."

"Có lẽ anh nhớ nhầm rồi, tôi vẫn luôn lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui." Cố Cẩn Mặc nói xong, vỗ góc quần áo không vết bụi của mình.

Dù sao đi chăng nữa Lâm Điềm cũng là người nhà họ Cố, còn chưa tới lượt người khác dạy dỗ cô.

Ngô Chấn trợn tròn mắt, anh ta không tin lời nói nhảm của cậu ta: "Con người Kim Lưu Minh luôn có thù tất báo, hôm nay cậu không nể mặt ông ta trước mặt mọi người, ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Thật trùng hợp, tôi cũng tính như vậy." Nếu gã thích uống rượu như thế thì để gã uống thỏa thích đi.

"Nếu Kim Lưu Minh thực sự rút tiền đầu tư, vai diễn của Lâm Điềm có thể không giữ được." Giọng điệu của Ngô Chấn tràn đầy sự tiếc nuối, anh ta thực sự thưởng thức năng lực của Lâm Điềm.

"Rút vốn thì rút vốn, còn thiếu bao nhiêu tôi bù cho."

"Cậu có tiền?" Ngô Chấn có chút hoài nghi nhìn anh ta một cái, không phải anh ta còn đang tìm kiếm nhà đầu tư sao?

"Kim Lưu Minh đầu tư bao nhiêu?" Cố Cẩn Mặc không trả lời mà hỏi lại.

"Mười triệu." Kim Lưu Minh không phải là nhà đầu tư lớn nhất, nhưng là nhà đầu tư thích sĩ diện nhất.

"Tôi sẽ bổ sung khoản thiếu hụt này." Trong tay Cố Cẩn Mặc không có nhiều tiền như vậy, nhưng anh ta có thể đi tìm ông già, đây chính là ông nhờ anh ta chăm sóc Lâm Điềm, bây giờ bảo ông chi tiền cũng là nên.

"Thật sao?" Ngô Chấn vui mừng nhìn Cố Cẩn Mặc.

"Đương nhiên là thật, cậu đợi tin tức tốt của tôi đi."

"Trước kia cậu thật sự không biết Lâm Điềm?" Mắt thấy Cố Cẩn Mặc đi tới cửa ra vào, Ngô Chấn vẫn không nhịn được hỏi.

Anh ta và Cố Cẩm Mặc tốt xấu đã quen biết mấy năm, đây là lần đầu tiên thấy cậu ta nhiệt tình như vậy.

Đáng tiếc người phía trước dường như không nghe thấy lời của anh ta, anh ta lắc đầu, quên đi, chỉ cần đoàn phim có thể quay bình thường là được.