Chương 12.2: Yến tiệc (hạ)

Cố Cẩn Nghiễn vốn đang nói chuyện với người khác, lúc nâng ly lên thoáng thấy một bóng người lặng lẽ đi lên tầng, anh không khỏi cong khóe môi.

Cố Thi Dao bên này đang giao lưu với các chị em plastic, vừa rồi không ít người ở đây nhìn thấy cảnh Cố Minh Cẩm chủ động gọi Lâm Điềm đi qua, lúc này có người ác ý hỏi: "Thi Dao, sao không thấy em gái cô đâu vậy?"

"Nếu cô muốn tìm Lâm Điềm, đi hỏi bố tôi sẽ nhanh hơn, ông ấy vừa mới dẫn theo Lâm Điềm." Khuôn mặt Cố Thi Dao không cảm xúc nói.

Người vừa nói chuyện vốn là muốn chế giễu Cố Thi Dao còn không bằng con chồng trước, không ngờ Cố Thi Dao lại tỏ ra không quan tâm chút nào, cô ta không khỏi nhíu mày.

Trong giới thượng lưu, Cố Thi Dao chỉ có hai người bạn tốt, gần đây cả hai người đều bay ra nước ngoài, những người vây quanh cô lúc này đều là mấy chị em cây khế.

Đừng tưởng rằng cô không biết bọn họ đang nghĩ gì, hôm nay ít nhất một nửa nhóm người này đến là vì Cố Cẩn Nghiễn.

Cười chết đi được, muốn thông qua cô để đến gần Cố Cẩn Nghiễn, những người này e là đang nằm mơ rồi.

Cô lắc lắc ly rượu trong tay, thản nhiên nói: "Mọi người tùy ý, thứ lỗi tôi không tiếp được."

"Kiêu cái gì mà kiêu, chờ Cố Cẩn Nghiễn nắm quyền, tôi không tin cô ta còn có thể kiêu ngạo như vậy." Người vừa nói chuyện mặt đầy hận ý nhìn bóng lưng Cố Thi Dao.

Những người khác cũng không phụ họa, mặc dù bây giờ Cố Cẩn Nghiễn có cơ hội chiến thắng cao hơn, nhưng cả nhà mẹ đẻ Cố Thi Dao và Cố Cẩn Mặc đều không phải là người ăn chay, thực sự rất khó để nói cuối cùng nhà họ Cố sẽ rơi vào tay ai.

Tề Kỳ nhấp một ngụm cocktail trong tay, cô ta luôn muốn kết bạn với Cố Thi Dao, nhưng vẫn không thể làm được, nghĩ đến cảnh vừa rồi, có lẽ cô ta nên kết bạn với Lâm Điềm trước cũng không tệ. Dù sao, trong một dịp như vậy, Cố Minh Cẩm cũng cố ý cất nhắc cô.

Không đợi cô ta suy nghĩ nên tiếp cận Lâm Điềm như thế nào, đã nghe thấy người bên cạnh nói: "Này, sao không thấy bóng dáng con chồng trước kia đâu nhỉ? Hôm nay cô ta lại không đến khıêυ khí©h Cố Thi Dao."

Trước kia trong những bữa tiệc như thế này, điều bọn họ thích xem nhất là màn Lâm Điềm khıêυ khí©h Cố Thi Dao, mặc dù bọn họ không thích sự kiêu ngạo của Cố Thi Dao, nhưng lại ghét con chồng trước không biết thân biết phận như Lâm Điềm hơn.

"Đoán chừng lại đang đắc ý rồi, chẳng qua là kết hôn mà thôi, cũng không biết đắc ý cái gì, sau này có lúc cô ta sẽ phải khóc thôi." Người bên cạnh Tề Kỳ khẽ hừ một tiếng.

Ở trong một gia đình như vậy, từ nhỏ bọn họ đã biết cuộc hôn nhân sau này của mình là vì hợp tác, đối với một đứa con gái riêng như Lâm Điềm, người có thể chấp nhận cô chỉ là mấy gia đình thấp bé trong giới. Chờ tập đoàn Cố thị đổi người cầm quyền chính là lúc cuộc sống khổ cực của Lâm Điềm bắt đầu, vì vậy vẻ mặt của bọn họ đều rất khinh thường.

Mà người mà bọn họ đang nói đến, Lâm Điềm, lúc này đang ngồi trong phòng gửi tin nhắn cho Mạnh Tĩnh Tuyền.

【Tĩnh Tuyền, vừa rồi quên mang cậu vào, chắc giờ cậu về đến nhà rồi, xin lỗi nhé.】

Ừm, có mùi thảo mai, Lâm Điềm nhấn nút gửi, sau đó ném điện thoại sang một bên.

Sợ làm rối tung kiểu tóc, Lâm Điềm nằm im trên giường bắt đầu suy nghĩ, nếu Cố Minh Cẩm thực sự muốn cô kết hôn thì phải làm sao?

Nhưng nếu cô không muốn, Diệp Hi chắc chắn sẽ ngăn cản.

Tâm trí Lâm Điềm quá rối loạn, vì vậy cô dứt khoát cần kịch bản cô đã in ra để bình tĩnh lại.

Yến tiệc ở tầng dưới vẫn đang diễn ra, nghe nói là kỷ niệm ngày cưới, nhưng chỉ là tiệc rượt thương mại đổi hình thức khác mà thôi, Diệp Hi đứng bên cạnh Cố Minh Cẩm, trên mặt vẫn duy trì nụ cười đúng mực.

Vừa rồi bà phát hiện ra Lâm Điềm lẻn lên tầng, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười, có lẽ Điềm Điềm bị tin tức kết hôn hù dọa.

Nhưng cô lên tầng cũng tốt, những người đến đây hôm nay có không ít người có mục đích không đơn giản, có người đến lôi kéo làm quen, những kẻ ăn không ngồi rồi chỉ biết ăn uống chơi bời làm sao xứng với Điềm Điềm của bà.

Bà thà chồng tương lai của Điềm Điềm là một người bình thường có lòng cầu tiến cũng không cần những người đó.

"Bà Cố, Điềm Điềm nhà bà càng lớn càng xinh." Có người cười nói với Diệp Hi.

"Bà Trương quá khen, con trai của bà cũng càng lớn càng đẹp trai." Diệp Hi cười nói.

Vốn bà Trương muốn giới thiệu cháu trai ruột thịt của mình với Lâm Điềm, nhưng nghe giọng điệu của Diệp Hi lại dám mơ mộng con trai mình, bà dám nghĩ thật, bà Trương hừ lạnh trong lòng, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

Thấy vậy, nụ cười trên mặt Diệp Hi càng nồng nhiệt hơn, mãi đến khi bà Trương tìm lý do khác rời đi, bà mới cong môi.

Cố Cẩn Mặc tay cầm ly rượu ngồi trên ghế xếp bên ngoài vườn hoa, chuyện đầu tư đàm phán thành công tốt đẹp nên hôm nay tâm trạng anh ta rất tốt.

Từ ngày công bố giải thưởng, bộ phim sắp ra mắt của anh ta cũng nhận được nhiều sự chú ý, đây là một tin tốt hiếm có đối với anh ta.

Bộ phim mới còn đang công tác chuẩn bị đã có một số nhà đầu tư chủ động đến cửa, Cố Cẩn Mặc cảm thấy vận may của mình đang đến. Khi anh ta đang thư giãn, điện thoại bên cạnh vang lên, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua, đợi đến khi chuông reo lần thứ ba, anh ta chậm rãi nhấn nút trả lời.

Đầu bên kia điện thoại là mẹ của anh ta, Tần Niệm Trân, bà ta hỏi thẳng: "Bữa tiệc hôm nay là buổi xem mắt của mấy đứa, ông ta chọn thiên kim nhà ai cho con?"

Dù thế nào đi chăng nữa, đối tượng kết hôn của Cố Cẩn Nghiễn không thể vượt trên Cẩn Mặc nhà bà ta.

"Không có." Giọng Cố Cẩn Mặc có chút không kiên nhẫn, hôn nhân của anh ta tuyệt đối sẽ không bị bọn họ khống chế.

"Không có là tốt rồi, mẹ sẽ tìm đối tượng cho con, đừng nghe bố con, ông ta vẫn luôn thiên vị Cố Cẩn Nghiễn." Tần Niệm Trân nhắc nhở.

"Không có việc gì thì con cúp máy đây." Đợi hai giây đầu bên kia không nói gì nữa, mặt Cố Cẩn Mặc không chút thay đổi cúp điện thoại.

Ánh mắt anh ta lóe vẻ tự giễu, khoảnh khắc điện thoại được kết nối, anh ta thực sự mong đợi bà chúc mừng điện ảnh của anh ta giành được giải thưởng.

Đã nhiều năm như vậy, anh ta vẫn nuôi hy vọng xa vời, nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Cẩn Mặc trở nên lạnh lùng, một hơi uống cạn rượu trong ly.

Trong sảnh tiệc, nhìn những người không ngừng tiến tới, Cố Cẩn Nghiễn xoa xoa mi tâm, tự hỏi có phải là do lời nói trước đó của Lâm Điềm ảnh hưởng hay không, lần đầu tiên anh thực sự cảm thấy mệt mỏi.

Rõ ràng trước đây dù ghét những dịp như thế này đến đâu thì anh cũng có thể cười đến khi kết thúc, nhưng hôm nay không ngờ anh lại cảm thấy mệt mỏi.

Cố Thi Dao cầm ly rượu thành thạo đưa đẩy trong bữa tiệc, đợi nói chuyện với những người trước mặt xong, cô đi đến quầy tự phục vụ bên cạnh ăn một miếng bánh ngọt, thuận tiện xoa xoa khuôn mặt của mình, mỉm cười suốt quãng đường, khuôn mặt cô sắp cứng đờ rồi.

Nhưng cô không thể không giữ vững tinh thần để xã giao với những người này. Cố Cẩn Nghiễn gia nhập công ty sớm hơn cô vài năm, đã có ưu thế, nếu cô không nỗ lực, cô thậm chí còn không vào được vị trí cốt lõi của Cố thị. Cô cụp mắt nhấp một ngụm nước trái cây trong ly.

Lúc này cô mới chú ý dọc đường đi cô không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Điềm, cô còn không có chạy tới khıêυ khí©h cô. Không thể không nói, Cố Thi Dao vẫn có chút không quen.

Vốn mọi người đến buổi tiệc này đều có ý định kết thông gia, nhưng thái độ của Cố Minh Cẩm lại khiến mọi người có chút không nghĩ ra.

Yến tiệc náo nhiệt cỡ nào cũng có lúc kết thúc, Lâm Điềm nhìn thoáng qua thời gian, cô lén chuồn êm đã hơn một giờ, đoán chừng cũng nên kết thúc, cô đứng dậy chỉnh lại váy chuẩn bị xuống dưới nhà.

Yến tiệc đã đến hồi cuối, ba anh em nhà họ Cố đang đứng bên cạnh Cố Minh Cẩm, lắng nghe người đối diện nói gì đó.

Diệp Hi ra hiệu cho Lâm Điềm đang ở trên cầu thang, đợi cô đến gần, bà cười hỏi Lâm Điềm: "Lên tầng tránh quấy rầy hả?"

Lâm Điềm xấu hổ gật đầu, Diệp Hi đến gần cô và hạ giọng nói: "Kết thông gia là giả không phải thật, hôn nhân của con chỉ có thể do con làm chủ."

Giọng Diệp Hi rất nghiêm túc, Lâm Điềm rất cảm động, quả nhiên Diệp Hi đã sớm cân nhắc chuyện này, cô vươn tay nắm chặt tay Diệp Hi: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng."

"Đương nhiên là mẹ tin tưởng con." Diệp Hi vỗ vai cô, ra hiệu đã đến lúc tiễn khách.

Sau khi hai mẹ con đi qua, ba anh em họ Cố cùng nhau rời đi, Lâm Điềm chào hỏi Cố Minh Cẩm xong cũng rút lui.

Lâm Điềm liếc nhìn ba anh em bên kia, Cố Cẩn Mặc và Cố Thi Dao thoạt nhìn khá hòa thuận, nhưng bây giờ gương mặt bọn họ đều có vẻ lạnh lùng, rất có cảm giác vua không gặp vua.

Cô suy đoán lý do khiến bọn họ không vui là vì đang bất bình cho mẹ của mình? Có điều Cố Minh Cẩm và ba người vợ cũ đều ly hôn trong hòa bình, thậm chí cô còn nghe nói rằng Cố Minh Cẩm và Diệp Hi ăn tối với ba người vợ cũ.

【Vậy thì tại sao Cố Minh Cẩm lại ly hôn với mẹ của bọn họ?】

Ánh mắt ba người vốn liếc tới lại thu về, lúc này tâm trạng ba người hiếm khi giống nhau, hiện tại hỏi vấn đề này có phải quá muộn rồi không?