Chương 15: Chỉ cần giúp tôi giải độc

Chu Tuấn Dân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, không khỏi hỏi: "Chuyện gì?"

Hạ Ninh: "Anh có biết, anh không phải bị bệnh, mà là trúng độc không."

Chu Tuấn Dân khẽ cau mày, sau đó hỏi: “Tại sao em cho rằng tôi bị trúng độc?”

Hạ Ninh: "Tôi có thể chứng minh cho anh.”

Chu Tuấn Dân hỏi: “Em chứng minh thế nào?”

Bệnh của anh không phải là không đến bệnh viện lớn kiểm tra, ngay cả bác sĩ của bệnh viện lớn cũng yêu cầu anh về nhà điều dưỡng, mặc dù anh không biết bác sĩ ở bệnh viện đã nói gì với cha anh, nhưng chắc chắn là rất nghiêm trọng.

Chỉ là, dù thế nào đi nữa, Chu Tuấn Dân cảm thấy, chỉ cần anh còn sống một giây, anh sẽ không từ bỏ.

Hạ Ninh: "Tôi nói cho anh biết, bệnh của anh là do người làm, anh thử nghĩ xem, sự tồn tại của anh sẽ ngăn cản loại người nào, làm đối phương nhất định phải loại bỏ anh?"

Chu Tuấn Dân không nói gì, anh không phải kẻ ngốc, trước đây anh đã từng nghĩ tới vấn đề này, lúc đầu anh còn nghi ngờ Hồ Tú Chi, dù sao bà ta cũng là mẹ kế.

Nhưng sau này, anh phát hiện Hồ Tú Chi không có khả năng đầu độc anh, vậy làm sao anh có thể bị hạ độc?

Vì vậy, anh dần chấp nhận những gì bác sĩ nói với mình, cho rằng mình bị bệnh.

Bây giờ Hạ Ninh nhắc đến, giống như một hạt giống chôn trong lòng đột nhiên vọt ra khỏi mặt đất.

Nhưng Chu Tuấn Dân nhất thời không nghĩ ra, người nào có thể tàn nhẫn với mình như vậy!

Hạ Ninh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Chu Tuấn Dân: “Nếu tôi có thể khôi phục cơ thể của anh khỏe mạnh, vậy tôi muốn có ba điều kiện được chứ?”

Chu Tuấn Dân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, không khỏi hỏi: "Chuyện gì?"

Hạ Ninh: "Anh có biết, anh không phải bị bệnh, mà là trúng độc không."

Chu Tuấn Dân khẽ cau mày, sau đó hỏi: “Tại sao em cho rằng tôi bị trúng độc?”

Hạ Ninh: "Tôi có thể chứng minh cho anh.”

Chu Tuấn Dân hỏi: “Em chứng minh thế nào?”

Bệnh của anh không phải là không đến bệnh viện lớn kiểm tra, ngay cả bác sĩ của bệnh viện lớn cũng yêu cầu anh về nhà điều dưỡng, mặc dù anh không biết bác sĩ ở bệnh viện đã nói gì với cha anh, nhưng chắc chắn là rất nghiêm trọng.

Chỉ là, dù thế nào đi nữa, Chu Tuấn Dân cảm thấy, chỉ cần anh còn sống một giây, anh sẽ không từ bỏ.

Hạ Ninh: "Tôi nói cho anh biết, bệnh của anh là do người làm, anh thử nghĩ xem, sự tồn tại của anh sẽ ngăn cản loại người nào, làm đối phương nhất định phải loại bỏ anh?"

Chu Tuấn Dân không nói gì, anh không phải kẻ ngốc, trước đây anh đã từng nghĩ tới vấn đề này, lúc đầu anh còn nghi ngờ Hồ Tú Chi, dù sao bà ta cũng là mẹ kế.

Nhưng sau này, anh phát hiện Hồ Tú Chi không có khả năng đầu độc anh, vậy làm sao anh có thể bị hạ độc?

Vì vậy, anh dần chấp nhận những gì bác sĩ nói với mình, cho rằng mình bị bệnh.

Bây giờ Hạ Ninh nhắc đến, giống như một hạt giống chôn trong lòng đột nhiên vọt ra khỏi mặt đất.

Nhưng Chu Tuấn Dân nhất thời không nghĩ ra, người nào có thể tàn nhẫn với mình như vậy!

Hạ Ninh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Chu Tuấn Dân: “Nếu tôi có thể khôi phục cơ thể của anh khỏe mạnh, vậy tôi muốn có ba điều kiện được chứ?”