Chương 13: Chỗ dựa cho chị

Hạ Tuyết vừa nắn nắn ngón tay vừa nói: "Chị Kiều Kiều nói với bác gái, chị ấy sẽ làm cho bác gái tự cao hơn nữa, kiếm được nhiều tiền hơn nữa, chỉ cần nhà bác gái có tiền, chị ấy sẽ có chỗ dựa ở nhà họ Chu."

Cho nên Hạ Tuyết cảm thấy, cha đã mất, bà cũng không thương bọn họ, sau khi chị gái cô kết hôn, cô và Hạ Khải sẽ là chỗ dựa cho chị cả.

Hạ Ninh từ phòng bếp đi ra, nghe được lời nói của hai đầu củ cải nhỏ, trong lòng đột nhiên chua chát, đi tới đưa tay sờ đầu Hạ Tuyết cùng Hạ Khải.

"Chị vẫn chưa kết hôn, chỉ tạm thời ở nhà anh Tuấn Dân, phải đợi lớn lên mới có thể gả cho anh ấy. Cho nên, Tiểu Tuyết và Tiểu Khải, các em phải ngoan nhé, chị sẽ chờ các em trưởng thành, sau này có bản lĩnh, có thể trở thành chỗ dựa cho chị."

Hai cái đầu không ngừng gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ. May mắn thay, chị cả phải chờ bọn họ lớn lên mới kết hôn.

Hóa ra, anh Tuấn Dân vẫn chưa trở thành anh rể của họ, sau này lúc họ gọi anh là anh Tuấn Dân, họ sẽ không làm người khác chê cười.

Hạ Ninh hỏi: “Bây giờ còn đói không?”

Hạ Tuyết và Hạ Khải đều lắc đầu: “Chị cả, bọn em không đói nữa, nhưng cũng đến lúc bọn em phải đi rồi, còn phải ra đồng tìm khoai lang, nếu buổi tối trở về không có khoai lang, bà sẽ tức giận."

Hạ Ninh cảm thấy tiếp tục như vậy không phải biện pháp: "Chờ chị thương lượng với anh Tuấn Dân xong thì sẽ nhận nuôi các em."

Hạ Tuyết và Hạ Khải nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ bất an cùng kích động: "Chị cả, bọn em có thể sao?"

Hạ Ninh nói: "Chị cả sẽ bàn bạc chuyện này với anh Tuấn Dân, có được hay không thì phải xem anh ấy có gật đầu không nữa."

Cô định thương lượng điều kiện với Chu Tuấn Dân.

Trên mặt hai đứa nhỏ lộ ra vẻ bất an, lo lắng Chu Tuấn Dân sẽ không thích bọn họ.

Hạ Ninh: "Các em đừng lo, chị cả sẽ tìm cách. Bây giờ các em về trước đi, nhưng các em phải hứa với chị cả, phải chăm sóc bản thân thật tốt, đợi chị cả đến đón, biết chưa?"

Nếu có thể không cần ở cùng bà nội nữa, bọn họ sẽ cảm thấy rất vui, nếu được ở với chị cả thì bọn họ sẽ cảm thấy hạnh phúc biết bao.

Hai người gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.

Hạ Ninh xoay người nhìn vào trong phòng, Chu Tuấn Dân đang cầm một cuốn sách, đọc thuộc lòng tiếng Anh.

Cô không lập tức đi vào nói chuyện với Chu Tuấn Dân, trước hết phải thu dọn giường, nơi này vốn là hai gian phòng, nhưng không biết khi nào lại thông nhau.

Tương đương với, cô ra vào cũng phải đi qua Chu Tuấn Dân.

Nhà riêng của cô vốn có hai phòng, sau khi cha cô qua đời, căn nhà bị bà Hạ chiếm đoạt.

Bà Hạ ép mẹ bỏ đi chỉ để chiếm nhà ở.

Vừa nghĩ đến mẹ mình rời đi, Hạ Ninh cảm thấy trong ngực như có lửa đốt, nguyên chủ cũng rất hận mẹ ruột, bỏ đi mà không quan tâm đến sống chết của ba đứa con.

Tốt xấu thì cũng phải lôi nhau đi cùng!

Nhưng không, để gả cho một người tốt, mẹ ruột của cô đã chọn cách ra đi một mình.

Thôn Lạc Thạch không chỉ có một dòng họ, còn có họ Chu, họ Hạ và một ít người họ Hồ.

Nhà của họ cũng ở trong thôn này.

Bà Hạ hiện tại đang sống trong nhà của bọn họ, sai sử em trai và em gái của cô ... Càng nghĩ càng tức, Hạ Ninh hít một hơi thật sâu, kìm nén những cảm xúc này, không suy nghĩ về quá khứ nữa, bây giờ phải nghĩ cách lấy lại những gì thuộc về mình.

Hạ Ninh lấy chăn ra phơi nắng, giặt chiếu rơm rồi lau bàn.

Nhìn lại, Chu Tuấn Dân cũng đã học xong tiếng Anh, hình như đang làm bài tập...