Chương 7: Nhớ kỹ cái rắm á

Nhưng mà Viên Uyển Nhu bên trong cốt truyện, hiện giờ đã sớm đi đời nhà ma roài, sau khi tỉnh lại...liền biến thành Hạ Thanh Tâm.

Hạ Thanh Tâm ăn không hết lão hổ, nhưng vẫn biết giả heo nha.

Tạ Hiên Hiên từ trên cao nhìn xuống nàng, hai mắt của hắn trầm tĩnh như nước, nghe thấy Hạ Thanh Tâm nói vậy, xem chừng nàng xác thực không vận dụng được năng lực cường hãn của Địa Nguyên Kim Tủy Thú, hơi hơi yên tâm.

Hắn ngồi xổm xuống cách nàng không xa, vươn tay ngưng tụ linh lực, lập tức ấn vào giữa lưng Hạ Thanh Tâm.

- Dồn khí đan điền, nhóm lửa!

Âm thanh thúc giục truyền đến từ sau lưng.

Hạ Thanh Tâm rùng mình, lại lần nữa cảm giác được thân thể của mình nhẹ nhàng đến mức muốn bay lên. Ký ức bay trên trời lúc trước thật sự khiến nàng sợ hãi, để tránh cho chính mình lại lần nữa tiếp xúc thân mật với gốc cây, Hạ Thanh Tâm theo bản năng bắt lấy đồ vật xung quanh...cánh tay Tạ Hiên Hiên.

Bị linh lực của người khác rót vào cơ thể, đối với tu sĩ mà nói, bất kể thế nào đều sẽ rất không thoải mái.

Nhưng Hạ Thanh Tâm thì khác, nàng hoàn toàn không có sự tự giác của tu sĩ, đối với linh lực của người khác chẳng hề chống cự, thân thể và kinh mạch thả lỏng toàn bộ, bởi vậy, linh lực của Tạ Hiên Hiên giống như nước ấm rót vào trong phích nước nóng, sẽ chỉ khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Tạ Hiên Hiên dù sao cũng là phân thân của Tạ Lan, làm Tiên Minh tôn thượng thật nhiều năm, vô hình chung có một loại khí phách khiến cho người ta không tự chủ được thuần phục.

Hạ Thanh Tâm rất là thoải mái, lại cảm giác tứ chi của mình giống như được dẫn dắt, nàng giơ tay kết ấn, triệu hoán linh lực, ngay sau đó, lòng bàn tay của nàng nổ bụp một tiếng, một ngọn lửa thật to lớn trước nay chưa từng có bùng cháy lên, trực tiếp phụt lên cao hơn ba thước.

Sợ lửa vốn là bản năng của nhân loại, Hạ Thanh Tâm vội vàng lùi về phía sau, đầu hung hăng đυ.ng mạnh vào l*иg ngực của Tạ Hiên Hiên.

Đôi mắt hồ ly của nàng xoay tròn, trực tiếp thẳng thắn dựa vào trong l*иg ngực hắn.

Chậc, rất ấm nha...

- Ngưng thần, liễm khí!

Tạ Hiên Hiên nửa quỳ ở phía sau nàng, âm thanh nặng nề ép vào lỗ tai Hạ Thanh Tâm, đối với hành động của nàng, hắn khẽ nhíu mày, nhưng không đem nàng đẩy ra mà nhẹ nhàng cùng nghiêm túc dạy dỗ:

- Nhớ kỹ hướng đi của linh lực!

Hắn muốn bảo đảm cô gái trước mặt có thể sống lâu ở trong Thiên Chi Cảnh một chút, chậm rãi tiêu hao sinh cơ, tự nhiên là muốn dạy cho nàng chút ít năng lực vận chuyển linh lực sưởi ấm.

Hạ Thanh Tâm đem bàn tay của mình đưa ra xa, nhìn ngọn lửa dần dần thu nhỏ trên lòng bàn tay, ngây thơ mờ mịt gật đầu, trên thực tế cái gì cũng chả hiểu. Cực kỳ giống học sinh nghe cái gì đều không hiểu nhưng vẫn giả bộ chính mình có thể hiểu.

Nàng nhớ kỹ cái rắm á, mẹ nó huyền học quá rồi, Hạ Thanh Tâm đừng nói là nhớ kỹ hướng đi của linh lực trong đan điền và kinh mạch, nàng căn bản không biết đâu là kinh mạch, đâu là đan điền, nàng chỉ biết đâu là động mạch, mạch máu, rốn....

Tạ Hiên Hiên cơ hồ là cầm tay chỉ việc dạy Hạ Thanh Tâm dùng linh lực nhóm lửa, bấy giờ mới buông nàng ra.

Động tác đứng dậy của hắn thật sự quá mức đột nhiên, l*иg ngực rắn chắc mà Hạ Thanh Tâm dựa vào không có, nàng trực tiếp ngã ngửa về phía sau.

- Ai ui...

Hạ Thanh Tâm kêu oai oái một tiếng, đơn giản liền nằm ở trên mặt đất không lên nữa, đất chỗ này còn rất mềm xốp, thoải mái hơn nằm trên tảng đá nhiều.