Đám người bị hại bị trừng phạt, mà Hạ Thanh Tâm thì lông tóc vô thương, còn nhận được Hạ Phi Vũ thân thiết trấn an.
Sự tình đã nháo đến đây, người bị xử phạt lại không phải Hạ Thanh Tâm, nàng đây chẳng phải là lắc mình hoá thành khổ chủ rồi?
Khổ chủ nếu không vớt được chỗ tốt gì, khẳng định không thể chấm dứt dễ dàng như vậy nha.
Hạ Thanh Tâm lải nhải dài dòng, nói một đống có không, dù sao ý tứ cụ thể chính là tông chủ Vân Tê Cung yêu nàng như thế, nếu biết nàng ở Phi Vũ Tông bị ủy khuất kiểu này, khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nàng đem tông chủ Vân Tê Cung hình dung thành một lão hỗn đản bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí, vì nữ nhân mà có thể huỷ thiên diệt địa.
Đây xác thực cũng là sự thật, bởi vì đến cuối sách, sau khi trải qua các loại quá trình ngược thân ngược tâm chết đi sống lại, nữ chính bởi vì chiếm được Địa Nguyên Kim Tuỷ Thú từ trên người nữ phụ Viên Uyển Nhu đã xanh cỏ mà bị Ma tộc tôn sùng làm Ma Tôn, lại bị Tạ Lan tổn thương đau thấu tim, hắc hoá trở thành kẻ địch của toàn bộ giới tu chân.
Sau đó dựa theo thông lệ quốc tế, Tạ Lan truy thê hỏa táng tràng, lấy lực lượng của bản thân ngăn chặn toàn bộ tông môn ở giới tu chân giới thảo phạt nữ chính, đây không phải là bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí, vì nữ nhân mà chống lại thiên hạ hay sao?
Mấu chốt là Hạ Phi Vũ dĩ nhiên thật tin tưởng, bởi vì bản thân lão chính là một lão hỗn đản không có cái bụng của nữ nhân sống không nổi, quả nhiên Hạ Phi Vũ càng nghe sắc mặt càng đen thui.
Lão đương nhiên có thể nghe ra được, Hạ Thanh Tâm là đang uy hϊếp chính mình.
Hạ Thanh Tâm căn bản chẳng thèm che lấp uy hϊếp của bản thân, một người thân mang kim linh mạch, rất khó điệu thấp nha.
Hơn nữa, Hạ Phi Vũ chắc chắn không dám trở mặt với nàng, liền xem như không trông cậy vào tương lai nàng giúp đỡ Kim Vũ Tông, cũng sẽ sợ hãi đắc tội nàng, chờ sau khi nàng trở thành tông chủ phu nhân của Vân Tê Cung, sẽ động động ngón tay, khiến cho Kim Vũ Tông sụp đổ.
Tuy rằng trong lòng thường tức giận, nhưng Hạ Phi Vũ vẫn cố nặn ra gương mặt tươi cười.
Mà Hạ Thanh Tâm cũng không phải loại người thích gây chuyện, nàng chỉ đòi hỏi Hạ Phi Vũ một thứ, đó chính là chiếc nhẫn trữ vật mà lão luôn mang trên tay.
Hạ Thanh Tâm nói:
- Nếu ta nhìn không lầm, cái nhẫn trữ vật mà phụ thân đang đeo chính là sính lễ của ta đi?
Hạ Thanh Tâm nhìn không ra nhẫn có phải là thượng phẩm hay không, nhưng nàng nhớ rõ thời điểm mình xuyên qua, bị tìm ra từ trong góc xó xỉnh ở sau hậu viện, bị Hạ Phi Vũ nhận làm con gái nuôi, trên tay lão không có chiếc nhẫn đó.
Mà lại, nhẫn trông rất mới mẻ, khẳng định là một phần sính lễ mà Vân Tê Cung đưa qua.
Nàng biết mình có thể đánh chó, nhưng tuyệt đối không thể đánh quá ác, nếu không chó sẽ cắn người, vẫn nên cho Hạ Phi Vũ chút chỗ tốt, lão mới có thể bảo đảm cho nàng thời điểm ở Kim Vũ Tông có được cuộc sống thoải mái dễ chịu.
Vì vậy, lúc sắc mặt Hạ Phi Vũ trở nên xanh mét, nghĩ rằng nàng yêu cầu sính lễ, thì Hạ Thanh Tâm bèn nói:
- Những thứ sính lễ kia vốn dĩ là hiếu kính phụ thân, nhưng mà ta thật sự rất thích chiếc nhẫn trữ vật này, ta đều không có nha...chi bằng phụ thân đem nó tặng cho ta đi, ta cũng thuận tiện mang theo chút đồ vật bên người.
Sắc mặt Hạ Phi Vũ rất nhanh liền khôi phục bình thường, tuy rằng cái nhẫn trữ vật này có phẩm giai thượng đẳng, loại tông môn nhỏ như bọn họ rất khó tìm tới.
Nhưng Hạ Phi Vũ phi thường nhanh nhẹn đem nhẫn trữ vật từ trên ngón tay mình cởi xuống, chỉ cần Hạ Thanh Tâm không giở công phu sư tử ngoạm, muốn lụm sạch sính lễ của Vân Tê Cung, lão tự nhiên cực kỳ vui lòng nhượng bộ.