Kỳ thật cũng không trách được những tiểu cô nương này muốn nổi điên. Cái lão da^ʍ trùng Hạ Phi Vũ kia sáng tạo cho chính mình một cái tam cung lục viện, hài tử sinh ra trong môi trường cạnh tranh, mẫu thân của các cô nương phần lớn đều là phàm nhân, sinh ra liền không có linh căn hoặc linh căn phi thường kém cỏi.
Từ nhỏ càng không được giáo dục chu đáo, nên nếu cả đời không gả được cho một người đàn ông tốt, kết quả phỏng chừng còn không an nhàn bằng những nữ nhân ở trong hậu viện của phụ thân các nàng.
Bọn họ đều là con gái thân sinh của Hạ Phi Vũ, chỉ là cái vị Huyền Nguyệt tiên tôn vang danh giới tu tiên của Vân Tê Cung kia dĩ nhiên cưới một đứa con gái dòng thứ, các nàng làm sao sẽ cam tâm cho được.
Đây giống như là thần tiên từ trên thiên cung đột nhiên hạ phàm, nhẹ nhàng lướt qua chính mình, khiến cho các nàng có một loại ảo giác duỗi tay là có thể chạm được thần tiên.
Âm thanh nghị luận càng lúc càng lớn, còn có mấy gã nam tu vây ở nơi đó thêm mắm dặm muối, thậm chí còn bôi nhọ Hạ Thanh Tâm cùng tiểu tình lang đào hôn, thân thể khẳng định đã không còn trong sạch. Chỉ thiếu trực tiếp chui vào trong biệt viện của Hạ Thanh Tâm, chỉ thẳng cái mũi của nàng mà mắng nàng là da^ʍ phụ không biết giữ phụ đạo.
Nội tâm Hạ Thanh Tâm không hề dao động, thậm chí còn có chút buồn cười.
Quả nhiên tất cả đàn ông ghê tởm trên thế gian, từ cổ chí kim đều thích dùng sự nhục nhã để chèn ép và khống chế nữ nhân.
Bấy giờ, tiểu tì nữ Hạ Hỉ đã trở về, hai tay bưng một chậu nước bẩn lau nhà bếp, lung lay đi tới bên người Hạ Thanh Tâm, nghe theo chỉ thị của nàng.
Hạ Thanh Tâm phốc một tiếng phun ra vỏ quả nho, vị chua đến mức hai mắt của nàng hơi nheo nheo lại, một đôi mắt hồ ly nhíu chặt liền trông không giống cái thứ tốt lành gì.
Nàng nói với Hạ Hỉ:
- Thấy đám người đứng ở ngoài cửa kia chứ, đem nước bẩn qua hắt lên người bọn họ, hắt thật mạnh, không thể lãng phí, ai cũng phải dính.
Những người này không phải chuyên môn tới hất bát nước bẩn lên đầu nàng hay sao, vậy Hạ Thanh Tâm liền để cho bọn họ nếm thử mùi vị của nước bẩn.
Hạ Hỉ hơi hơi do dự, thời gian nàng hầu hạ bên người Hạ Thanh Tâm quá ngắn, tuy rằng trong lòng phi thường cảm kích Hạ Thanh Tâm ngày đó cứu nàng, nhưng mấy cái nữ nhi của Hạ Phi Vũ Vũ ngày thường ở trong môn phái vô cùng kiêu ngạo, ương ngạnh.
Một vị tiểu đồng bạn của Hạ Hỉ chính là bị bọn họ sống sờ sờ khi dễ đến chết.
Hạ Hỉ bưng chậu nước, sững sờ ở nơi đó chốc lát, nàng không dám không nghe lời của Hạ Thanh Tâm, lại thật sự không dám đắc tội với mấy vị tiểu thư, sợ đánh mất mạng nhỏ của chính mình.
Vành mắt của tiểu nha đầu đều đã đỏ bừng, rưng rưng nước mắt, vốn dĩ tuổi còn nhỏ, thân hình gầy gò như que củi, khiến cho Hạ Thanh Tâm cảm thấy chính mình đang khi dễ người.
- Không cần sợ, loại trường hợp như thế mà ngươi đã sợ hãi thì tương lai làm sao có thể đi theo ta!
Hạ Thanh Tâm trầm giọng nói:
- Ta thế nhưng sắp phải gả đi Vân Tê Cung, đối phương như thế nào cũng sẽ yêu cầu ta mang theo vài cái nha hoàn làm của hồi môn đi.
- Mà lại, liền xem như ngươi rót nước bẩn vào trong miệng đám tiểu thư kia, ta cũng cam đoan có thể bảo hộ được ngươi!