Chương 26: Hạ Hỉ

Hạ Thanh Tâm tốt xấu gì cũng là người mang dị thú còn có hỏa linh căn, tiểu tì nữ bên cạnh chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi.

Hôm trước, Hạ Thanh Tâm trở về từ chỗ Hạ Phi Vũ, ở trên đường nhìn thấy nàng ta bị hai gã tu sĩ phát ra linh áp, ép cho quỳ gối trên mặt đất run bần bật.

Dáng vẻ của tiểu tì nữ khoảng chừng 13-14 tuổi, ở thế giới hiện đại cũng chính là học sinh trung học, Hạ Thanh Tâm trong nháy mắt cho rằng chính thấy được bạo lực học đường.

Khi dễ người còn là còn là một đám người trưởng thành lăn lộn xã hội.

Hiện giờ, nàng ở trong Kim Vũ Tông có thể nói là hoàn toàn đi ngang, vậy là liền tổng tài bá đạo mà lên sàn, chỉ tay năm ngón:

- Trong vòng 15 phút, đem nữ nhân này đưa tới phòng ta!

Cứ như thế liền đem tiểu tì nữ cướp tới bên người mình.

Còn giúp tiểu cô nương lấy một cái tên gọi là Hạ Hỉ. Tiểu tì nữ mang ơn đội nghĩa, hầu hạ Hạ Thanh Tâm mười phần tận tâm tận lực, còn cực kỳ có ánh mắt, một đôi tròng mắt đen lay láy như lưu ly cả ngày nhìn chăm chú ở trên người Hạ Thanh Tâm, từ đỉnh đầu đến sau mông, không chỗ nào không lưu ý.

Hạ Thanh Tâm đặc biệt hài lòng với nàng, mà điểm hài lòng nhất chính là nàng là một người câm, không nói lời nào, lại còn rất nghe lời.

Hạ Thanh Tâm yêu cầu nàng chuẩn bị nước bẩn, tiểu tì nữ đem vỏ hạt dưa thả xuống, lại đưa cho nàng một miếng dưa đã cắt xong, lập tức liền đi lấy nước bẩn.

Hạ Thanh Tâm quơ quơ chân, ghế bập bênh lần nữa lay động theo biên độ lớn, miệng nàng ăn dưa hấu vừa thơm vừa ngọt, vừa nghe chuyện bát quái liên quan tới chính mình.

Âm thanh của đám người tụ tập ở bên ngoài càng lúc càng lớn hơn.

- Nàng cũng chỉ có gương mặt dễ nhìn mà thôi, không nghĩ tới Huyền Nguyệt tiên tôn lại nông cạn như vậy...

- Dung mạo trông như một con hồ ly tinh, rốt cuộc đẹp ở chỗ nào!

Có một âm thanh rất không phục nói:

- Nếu nói là xinh đẹp, làm sao cũng phải như đại sư tỷ của Bái Nguyệt Phái, thanh lãnh túc lệ mới là dáng vẻ của người tu chân.

Đám người xung quanh nghe thế lập tức phụ họa theo.

Rất nhanh lại có người nghi hoặc nói:

- Chỉ là nàng rõ ràng không có con đường nào có thể tiếp xúc với Huyền Nguyệt tiên tôn, làm sao sẽ lọt vào mắt xanh của ngài ấy đâu.

Hạ Thanh Tâm khẽ híp mắt, trong lòng thầm nói, vậy các ngươi cũng không biết, trên người ta thế nhưng tồn tại kim linh mạch. Đâu chỉ vào được trong mắt của đám lão Vương Bát Đản kia, còn vào được trong lòng bọn họ nữa cơ.

Một đám người càng nói càng tức giận, lòng đầy căm phẫn, quả thực giống như muốn hiệp can khởi nghĩa, muốn chạy đi thảo phạt Huyền Nguyệt tiên tôn mắt bị mù.

- Nàng và Huyền Nguyệt tiên tôn thông đồng như thế nào thì ta không biết, nhưng mà khoảng thời gian trước ta ra cửa rèn luyện, nghe nói nàng thông đồng với một vị tiên quân đẹp trai của Vân Tê Cung.

- Chuyện này ta cũng biết, cùng người đào hôn bị phụ thân bắt trở về, mất mặt xấu hổ! Rõ ràng sắp phải gả chồng, còn không giữ phụ đạo như vậy, đáng lẽ phải nhét vào l*иg heo chìm sông!

Hạ Thanh Tâm ngồi ở trong viện ăn dưa, lời vào tai trái ra ở tai phải, những lời nói công kích đó tiến vào đại não trơn nhẵn của nàng, vèo một cái liền trượt đi ra, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Nàng thậm chí có chút mơ màng sắp ngủ, nhưng lại luyến tiếc đồ ăn vặt trong tay, bèn cầm lên hai quả nho ướp lạnh, trực tiếp ném vào trong miệng.