Nghe nói, người tới nơi này, có vào chứ không có ra, chết không thể sống.
Nguyên nhân Nguyên Kính Chi chọn ngôi miếu nương nương này, cũng bởi vì thần thức của Xích Tiêu Tiên Quân không thể bao trùm tới Hư Uyên.
Hư Uyên cũng có chợ và thôn trang, thậm chí còn có nhà đấu giá khét tiếng, nhưng điều khác biệt so với thế giới bên ngoài đó là nơi này đầy rẫy tà tu và vô sô yêu thú biến dị.
Hơn nữa, càng tới gần trung tâm của Hư Uyên, cấp bậc sẽ càng cao.
Đương nhiên, ba ba Hư Uyên sống trên trung tâm của đỉnh núi Hư Uyên.
Tội ác ở nơi này phát triển mạnh mẽ, du͙© vọиɠ che trời, trở thành một nơi tà ác sa đọa.
Ở vùng đất xấu xa này, bởi vì sự tồn tại của ba ba Hư Uyên, nên có một quy tắc bất thành văn – mỗi đêm trăng tròn treo cao, không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, ngay cả khi ngươi là Hóa Thần lão tổ đi chăng nữa, thiên giai yêu thú, toàn bộ phải tuân theo quy tắc này.
Nhưng bởi vì Hư Uyên lão tổ đã mai danh ẩn tích nhiều năm, cái quy định này có dấu hiệu bị nới lỏng.
Giống như Nguyên Kính Chi, hắn là một đồ đệ may mắn biệt luật lại còn phạm luật.
Thư Điềm Điềm có thể chắc chắn rằng, tiểu sư muội trong nguyên tác đại khái không xúc phạm đến giả thiết này, bởi vì Nguyên Kính Chi còn có thể nhảy nhót tới nửa câu chuyện, khi Xích Tiêu Tiên Quân biết được chân tướng, muốn gϊếŧ Nguyên Kính Chi để báo thù cho tiểu sư muội, Lăng Nhược Thủy còn đau khổ quỳ gối cầu xin đó.
Điều khiến người ta hít thở không thông đó là, nữ chính cầu tình thế mà lại thành công.
Sư tôn không gϊếŧ Nguyên Kính Chi, chỉ phế đi tu vi của hắn.
Nói tốt với bạch nguyệt quang? Nói hối hận cả đời? Thư Điềm Điềm chỉ cảm thấy nghẹn lòng.
Nhưng trong lúc hôn mê Thư Điềm Điềm lại nghĩ đến một sự kiện, đột nhiên bị dọa tỉnh...
Thư Điềm Điềm rõ ràng nhớ rõ, về sau Nguyên Kính Chi bị Xích Tiêu Tiên Quân phế đi kinh mạch, hắn dứt khoát chuyển thành quỷ tu.
Vậy thì vấn đề này, vừa rồi hình như lão tổ Hư Uyên chỉ bằng một cú nhấp chuột đơn giản bẻ gãy cổ Nguyên Kính Chi....
Tên Nguyên Kính Chi là người có thù tất báo, nhưng cố tình lúc này Thư Điềm Điềm lại rơi vào tay lão tổ Hư Uyên!
Thư Điềm Điềm dường như thấy được Nguyên Kính Chi cười dữ tợn vươn bàn tay về phía nàng.
Nàng đột nhiên mở mắt - -
Nguy cơ tràn ngập trong ngôi nhà tranh, cửa sổ và bàn ghế cũ nát, nếu không phải bên ngoài còn có thể nhìn thấy sương mù đen che kín trời, Thư Điềm Điềm sẽ nghĩ rằng mình lại xuyên thêm lần nữa.