Nàng biết mình không thể chạy thoát, chỉ có thể thử trốn một lần xem sao.
Tuy nhiên trời mưa suốt đêm, cảm giác lạnh lẽo khủng bố quen thuộc của thân thể thiên âm lại ập đến, nàng chỉ có thể cố chịu đựng, theo khe hở của giường đệm nhìn ra bên ngoài.
Nhưng mới liếc mắt một cái, nàng liền ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài không biết từ khi nào, từ trăng tròn ngày mười năm tháng tám, lại biến thành mây đen che phủ mặt trăng, chỉ còn ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn l*иg.
Nhóm tà tu vội vã đi ra ngoài xem xét động tĩnh, nhưng tìm một vòng đều không thấy gì bất thường. Ngay tại thời điểm bọn họ hùng hổ xoay người muốn quay về....
Một cơn gió mạnh thổi qua.
Tiếng cành cây bị bẻ gãy vang lên, một thân ảnh màu đen xuất hiện ở phía sau đám tà tu.
Hắn đi chân trần, mỗi một chỗ đi qua đều có một ngọn lửa đỏ tươi rơi xuống. Rõ ràng chỉ có một người nhưng nhóm tà tu dường như bị một áp lực vô hình nào đó bức lui về phía sau.
Nguyên Kính Chi mở to hai mắt nhìn, giống như hoảng sợ mà nói gì đó, nhưng lại không hề phát ra tiếng.
Trong sự tĩnh mịch, chỉ có một giọng nói khàn khàn như ma quỷ truyền đến, nghe không rõ ràng lắm, giống như một tiếng rít khàn khàn, chỉ có thể nghe thấy tiếng như vậy, giống như một con rắn lạnh lẽo lướt qua đầu quả tim, khiến người ta cảm thấy cả người rét run, như thể bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi không thể diễn tả được.
Sau tiếng rít đó, toàn bộ miếu nương nương rơi vào sự im lặng chết chóc.
Sau một lúc, đám tà tu bắt đầu động....
Đầu tiên là một người cầm lấy lưỡi dao sắc bén, đột nhiên đâm vào ngực đồng bạn, sau đó là ba, bốn, năm người... Tiếng phụt phụt nghe vào khiến da đầu người ta tê dại.
Thư Điềm Điềm vô thức lùi về phía sau, ôm lấy hòm thuốc của mình.
Nó giống như một bữa tiệc gϊếŧ hại lẫn nhau, nhóm tà tu đó vừa rồi còn diễu võ dương oai với Thư Điềm Điềm, bây giờ lại quay lại chém gϊếŧ nhau đến đỏ cả mắt.
Nhưng càng khiến người ta da đầu tê dại đó là, tiếng rít kia đã dừng lại, lại có một giai điệu cổ quái vang lên, giống như đang có người gõ nhịp, ngâm nga, cùng với âm thanh chém gϊếŧ như là có người đang ca một giai điệu nào đó.
Đi một bước, lập tức có một người bị lửa vây quanh.
Sau đó... đôi chân trần vô cùng xinh đẹp từng bước một đi vào trong miếu, chậm rãi dừng lại ở trước mặt Thư Điềm Điềm.Trong nháy mắt Thư Điềm Điềm có cảm giác lông tóc dựng ngược.
Có lẽ là do nàng run quá khiến cho giường cũng rung theo.
Đôi tay thon dài tái nhợt kia đặt ở trên màn giường, màn giường quả nhiên không rung nữa.
Trong sự im lặng chết chóc, một bàn tay run rẩy thò ra từ dưới gầm giường.
“Trị bị bị bị thiên lôi đánh trúng, thần thần hồn bị hao tổn, kinh mạch vỡ vụn.... Hết thảy giảm giá ba ba ba ba phần trăm!”