Chương 7

Thư Điềm Điềm chỉ nhớ rõ khi mình ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy một đôi mắt có đồng tử màu vàng kim.

Đôi mắt này không giống như đôi mắt của con người nên có.

Đồng tử màu vàng kim vốn là hổ phách vàng ròng dành riêng cho các vị thần, hơn nữa đôi đồng tử vàng kim này bởi vì được máu phản chiếu nên khiến người ta có loại cảm giác hoa lệ, giống như tượng thần bị máu tươi bắn lên.

Thanh niên xanh xao có vẻ đẹp bệnh tật, với con ngươi màu vàng kim, cùng với đôi môi đỏ rực như máu.

Dường như có vô số giọt máu từ mắt cá chân của hắn rơi xuống, sở dĩ Thư Điềm Điềm dám xác định đó là máu của người này, là bởi vì khi những giọt máu đó rơi xuống đất sẽ lần lượt nở thành một đóa hoa, là một đóa hoa máu nở rộ trong ngọn lửa.

Mặc dù rất không thích hợp, nhưng chỉ cần ở gần người này, Thư Điềm Điềm liền cảm thấy sự lạnh lẽo bởi vì cơ thể thiên âm giảm đi rất nhiều.

Thế nên ngay cả khi Thư Điềm Điềm ở trong sự sợ hãi tột độ vẫn có thể bộc phát khát vọng sống mãnh liệt, trước khi đối phương dùng một chưởng đập nát chiếc giường, vươn tay mình ra.

Làm một y giả, nàng gần như dựa vào bản năng của thân thể và phản xạ có điều kiện mà đưa ra một kết luận:

Người này bị thương, là một vết thương rất nghiêm trọng, thần hồn bị tổn thương, gân mạch đều đã bị đứt.

Thư Điềm Điềm dùng hết toàn bộ dũng khí nói ra câu kia, thanh niên tái nhợt cũng theo tầm mắt của nàng nhìn thấy máu của chính mình đang nhỏ giọt.

Đôi môi mỏng xinh đẹp đó hơi nhếch lên, nhưng giây tiếp theo, phía sau đột nhiên có tiếng gió truyền đến – là Nguyên Kính Chi liều chết ra một đòn!

Thanh niên cũng không quay đầu lại mà vung tay răng rắc một tiếng, Nguyên Kính Chi đường đường là lão tổ nguyên anh lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Bởi vì thân thể thiên âm phát tác, thần trí của Thư Điềm Điềm tràn ngập nguy cơ – giống như ở bên ngoài trời đông giá rét cả một ngày, đột nhiên trở về trong ngôi nhà ấm áp, nhịn không được mà tới gần bếp lò sưởi, giờ phút này đột nhiên bị tiếng kêu thảm thiết làm cho tỉnh táo lại, máu toàn thân trở nên lạnh buốt.

Mặc dù không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng âm thanh răng rắc đó, đại khái là lão tổ tà tu ra một đòn liều chết – lại bị người ta vặn gãy cổ.

Hắn nghiêng đầu, lại dùng một ngón tay sạch sẽ còn lại của mình đưa tới trước mặt Thư Điềm Điềm.

Thư Điềm Điềm: ...

Một giây, hai giây, ba giây.

Ngón tay thon dài của thanh niên hơi hơi cuộn lên, hiển nhiên là không kiên nhẫn, hắn thò tay vào gầm giường – sau đó dùng một tay xách nàng lên.

Thư Điềm Điềm: ...

Thư Điềm Điềm bị dọa ngất xỉu.

Bàn tay đó dường như cảm nhận được sự dị thường của nàng, dừng lại một chút, sau đó thay đổi tư thế, từ phía sau xách cổ đổi thành ôm ngang eo nâng lên.

Trước khi ngất xỉu, Thư Điềm Điềm dường như nghe thấy tên tà tu đang hấp hối gần đó hoảng sợ hô to một câu cuối cùng.

“Là là... Hư Uyên lão tổ!”

Bước chân của thanh niên dừng lại một nhịp, đám tà tu trong miếu nương nương cùng nhau hóa thành tro tàn.

“Ồn muốn chết.”