Chương 18

Kiếp này Thư Điềm Điềm là trẻ mồ côi, được Xích Tiêu Tiên Quân nhận nuôi ôm đến Thiên Cơ Tông nuôi lớn.

Chiếc lục lạc nhỏ này từ khi Thư Điềm Điềm có ký ức đã được đeo ở trên người, nàng vốn tưởng rằng là Xích Tiêu Tiên Quân tặng, nhưng sau đó Xích Tiêu Tiên Quân cũng không hề biết gì về nó, ước chừng là cha mẹ thân sinh đã đặt ở trên người đứa bé.

Thời điểm Thư Điềm Điềm vẫn còn là một đứa nhỏ, mỗi ngày đều phải vuốt ve lục lạc mới có thể đi vào giấc ngủ, sau khi trưởng thành, khi gặp phải chuyện gì phiền toái nàng cũng sẽ vô thức chạm vào nó.

Nhưng bây giờ, lục lạc nhỏ không thấy đâu nữa, Thư Điềm Điềm đoán có lẽ khi nàng tỉnh lại ở Hắc Cốc, ước chừng đã đánh rơi ở căn nhà tranh kia, nhiều ít cũng cảm thấy buồn bã.

Nhưng dù thế nào đi nữa, điều quan trọng bây giờ là phải giữ mạng, chờ khi có cơ hội thì đi tìm.

Nếu Thư Điềm Điềm đã quyết định ăn tích cốc đan xong rồi sẽ đi ra ngoài, chắc hẳn phải có năng lực tự bảo vệ mình.

Thư Điềm Điềm chỉ học qua các loại công pháp bằng ý niệm, do bị nhốt nên chưa từng thực hành, cho nên hôm nay khi dùng Khinh thân thuật cũng có chút chật vật. Nàng cần thiết phải nhanh chóng thích ứng với thân thể, thành thục sử dụng một số kỹ năng bảo vệ tính mạng.

Nàng làm theo hướng dẫn trong sách, ngồi xếp bằng đả tọa, dẫn lĩnh khí nhập vào trong thân thể, ban đầu còn có chút trúc trắc về sau càng ngày càng mượt mà hơn.

Tuy nhiên ngay khi Thư Điềm Điềm cố gắng thử đem linh khí truyền vào dưới chân để luyện tập khinh thuật, đột nhiên, một cơn lạnh buốt ập vào trái tim nàng.

Giống như bị một xô nước đá dội thẳng vào người, rồi ném vào trong nền tuyết âm 40 độ, nàng lạnh đến mức cả người không thể động, chỉ cảm thấy cái lạnh lan khắp tứ chi.

Lần này phát tác này so với lần trước càng thêm khủng bố.

Thể chất thiên âm vốn đã cực kỳ hiếm, một khi không có sự nuôi dưỡng của thiên hỏa thì sẽ giống như cá mắc cạn.

Thư Điềm Điềm lạnh đến mức ý thức mơ hồ, nhưng theo bản năng nàng biết mình cần một nguồn nhiệt, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần một chút độ ấm.

Con rồng cách đó không xa đột nhiên tỏa ra sự cám dỗ vô tận – giống như một người sắp chết cóng nhìn thấy một căn nhà ấm áp, dù biết bên trong có rất nhiều nguy hiểm cũng không ai có đủ khả năng để chống cự.

Trong cung điện trống trải yên tĩnh, thanh nhiên xanh xao nhắm hai mắt lại, giữa mày không giấu được sự bồn chồn không ngon giấc, chống cằm tựa như đang chịu đựng điều gì đó, điều này khiến cho khuôn mặt lạnh băng cực kỳ tuấn mỹ của hắn nhiễm thêm vài phần bạo ngược.Khi bàn tay mềm mại đó miễn cưỡng ôm lấy đầu con rồng...

Trận pháp bị bỏ hoang bấy lâu, tưởng chừng như đã mất đi tác dụng, bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ.

Giây tiếp theo, thanh niên tóc dài đột nhiên mở đôi mắt màu vàng kim ra.

----

Moè

Cảm ơn m.n đã ủng hộ cho truyện. Đến khi truyện hoàn Top 3 bạn có đề cử cao nhất sẽ được tặng một phần quà nhỏ là vàng hoặc giá ưu đã khuyến mại đặc biệt của combo truyện nhé. Cái này tuỳ bạn lựa chọn nha ❤️❤️❤️❤️ 🌷🌷🌷🌷🌷