Chương 16

Tô Mệnh đối xử với Tô Kỳ Tịch rất tốt, còn chuyện Tô Kỳ Tịch đột nhiên cắt ngang quyết định của Kiều Văn Bác cô cảm thấy cũng không có gì. Tất nhiên nhìn từ một góc độ khác, cô bé bỗng xuất hiện cũng không phải là chuyện gì xấu.

Ngày hôm sau Tô Mệnh và Tiểu lý cùng nhau đưa Tô Kỳ Tịch đến trường, sau đó cô không về nhà mà trực tiếp đến ngân hàng. Cô cần đến sớm để tìm hiểu hạn mức chuyển tiền hiện tại và kiểm tra xem tấm thẻ này liên kết với số điện thoại của ai. Nếu như là số của bất kỳ người nào trong nhà họ Tô, chắc chắn cô phải đổi ngay lập tức để đề phòng bị bố Tô phát hiện.

Chỉ có thể nói rằng cô nhìn xa trông rộng, vừa khéo tấm thẻ này liên kết với số điện thoại di động của bố Tô, chuyển khoản hai tỷ để mua cổ phần thành công, chắc chắn bố Tô là người đầu tiên phát hiện ra.

Bởi vì số dư còn lại trong thẻ quá lớn, ngoại trừ thay đổi số điện thoại, cô còn thăng cấp thẻ lên thành thẻ đen dưới sự chiêu đãi của giám đốc ngân hàng, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên Tô Mệnh cũng không ngại tốn chút thời gian.

Gần tới trưa cô từ chối lời mời dùng bữa cùng của giám đốc ngân hàng, gửi tin nhắn cho dì Kim sau đó đến một nhà hàng Tây. Cô sẽ không tạo quan hệ với bất kỳ ai mà chẳng hề che dấu chút nào, bởi vì cô không hy vọng người nhà họ Tô chú ý tới. Người làm ăn buôn bán thì ánh mắt, sự quyết đoán và quan hệ xã giao đều rất quan trọng. Nếu bố Tô biết chắc chắn sẽ rất thích cô, nhưng cô không muốn đi theo con đường đó.

Tầm mắt quét qua đám người lui tới ngoài cửa, hơi thở sinh hoạt thật tốt. Dù trong lòng cô luôn cao ngạo, không có cách nào hòa nhập với đoàn thể, nhưng cô vẫn yên tâm và vui vẻ vì hơi thở sinh mệnh.

Dùng bữa xong, Tô Mệnh xuống quán cà phê nhỏ dưới lầu ngồi, Tiểu Lý mang máy tính xách tay đến cho cô, cô bắt đầu suy tính những bàn đạp khác của Mục Nguyên. Đến một giờ bốn mươi hai phút, Kiều Văn Bác gửi tin nhắn đến.

Vừa khéo Tô Mệnh cũng không muốn tiếp tục ngồi ở chỗ này.

“Cô Tô, đây là hợp đồng. Nếu như không có vấn đề gì hôm nay chúng ta ký hợp đồng luôn đi.” Kiều Văn Bác rất tự nhiên cầm máy tính xách tay giúp Tô Mệnh, Tô Mệnh cũng nhận lấy hợp đồng xem một cách cẩn thận.

Dọc theo vỉa hè tiến vào ngân hàng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô ký tên rồi đưa thẻ cho nhân viên giao dịch và nói với Kiều Văn Bác: “Báo số thẻ cho cô gái này, chuyển khoản xong anh có thể về công ty xác nhận, tiền đã vào tài khoản thì hợp đồng có hiệu lực, không có vấn đề gì chứ?”

Kiều Văn Bác hơi sửng sốt: “Đây là quy trình bình thường sao?”

“Tất nhiên không phải.” Nên nói là cô tin tưởng anh ta ư? Tất nhiên cũng không đúng, Tô Mệnh chỉ tin tưởng vào ánh mắt của mình. Huống chi trực tiếp đến ngân hàng giao dịch, tiền trao cháo múc, con số rõ ràng, có thách anh ta cũng không dám động tay động chân gì, không phải sao!

Buổi tối Tô Mệnh nhìn thấy tỉ lệ hai loại cổ phần của Kiều Văn Bác đều giảm xuống, nhưng mà dựa theo ý của cô, tin tức cũng không được công bố ra ngoài, nhiều người đều đang thảo luận kẻ đầu tư tiêu tiền như nước này là ai.

Trước mắt giá trị của công ty Khoa học Kỹ thuật Lam Nguyên không hề cao, cho nên Tô Mệnh chỉ xem dư luận bàn tán nửa ngày rồi ném sau gáy.

Lúc chạng vạng, Tô Mệnh cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra dắt tay Tô Kỳ Tịch về nhà. Khi ra khỏi thang máy cô lập tức nhìn thấy mẹ Tô đã đứng chờ ngoài cửa. Mẹ Tô lộ vẻ mặt đầy lo lắng: “Dì Kim nói hồi trưa con không về nhà ăn cơm, vậy con uống thuốc chưa đấy? Mở miệng ngậm miệng là phải thay đổi trở nên tốt hơn, muốn dung nhập vào xã hội, con không uống thuốc thì sao được!”

Tô Mệnh thở dài: “Con uống rồi, thuốc đều dự phòng sẵn trên xe, hồi trưa đột nhiên muốn ăn bên ngoài một bữa. Con ngồi chỗ cửa sổ nhìn người khác nhanh chóng tới lui, nhìn đám đông trên đường, cảm nhận được hơi thở sinh mệnh, đột nhiên có một chớp mắt con cảm thấy mình như một trong số đó, con cũng là một thành viên của thế giới này.”

Tầm mắt lướt qua Tô Kỳ Tịch, lộ ra chút dịu dàng, nhưng trong mắt mẹ Tô thì cô đang cúi đầu buồn bã.

Bà ấy nhanh chóng nhụt chí, thôi vậy thôi vậy: “Con vui vẻ là được rồi! Nhưng nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc biết chưa? Uống thuốc đúng giờ mới nhanh khỏe lại. Sau này muốn ra ngoài ăn thì cứ đi, muốn ở nhà ăn thì ở nhà ăn.”

“Vâng, con sẽ làm thế.”

Mặc dù hết sức không nỡ nhưng mẹ Tô chỉ ăn tối với Tô Mệnh rồi rời đi. Con gái sống bên ngoài sắc mặt cũng đã khá hơn nhiều, không còn dáng vẻ nhợt nhạt như cái xác không hồn hay thỉnh thoảng còn che giấu sự buồn bã thoáng qua, người làm mẹ như bà ấy cũng chỉ có thể lựa chọn buông tay.