Chương 8

"Ngoan lắm." Trương Ngũ mỉm cười với Minh Hà, chuyển hướng về phía Tiêu Dụ muốn nói thêm chút gì đó.

Tiêu Dụ giành phần nói trước: "Trương Ngũ, ngươi cứ đi bận việc của ngươi đi, không cần để ý chúng ta đâu."

Đúng lúc này lại có người kêu người phục vụ nên Trương Ngũ đành phải đi làm việc của mình nhưng trong lòng hắn vẫn có chút bất an. Ánh mắt hắn liên tục liếc về phía Tiêu Dụ và Minh Hà, nghĩ thầm Tiêu Dụ và đứa trẻ này thật đáng thương, một lát nữa nếu của xảy ra xung đột với thì hắn nhất định phải dũng cảm đứng về phía Tiêu Dụ, cùng lắm thì bị đuổi việc thôi.

Tiêu Dụ cũng không biết trong lòng Trương Ngũ đang suy diễn phong phú đến vậy, cậu nhìn bàn đồ ăn bày đầy trước mặt, trong lòng cảm thấy cực kì hài lòng, chỉ có điều cậu và Minh Hà bị đói lâu ngày, ruột và dạ dày tương đối yếu ớt, tạm thời không nên ăn nhiều mấy thứ dầu mỡ thế này, cho nên nói với Minh Hà: "Minh Hà, ăn mì trước đi."

"Tiểu thúc thúc, chúng ta cùng nhau ăn đi."

"Được."

Tiêu Dụ ăn mấy miếng mì sợi, cả thể xác và tinh thần đều cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Ánh mắt của Minh Hà sáng lên như ánh sao nói: "Tiểu thúc thúc, mì sợi này ăn ngon quá đi mất, là món ăn ngon nhất trên đời luôn."

Nét mặt Tiêu Dụ cong cong: "Con cứ ăn tiếp đi."

"Vâng, tiểu thúc thúc cũng ăn tiếp đi ạ."

Tiêu Dụ ăn thêm hai miếng nữa, nhìn thoáng qua Diêu chưởng quỹ mập mạp đang đi lại xung quanh nói chuyện phiếm với thực khách bàn bên, cậu thản nhiên kêu một tiếng: "Diêu chưởng quỹ."

Diêu chưởng quỹ nghe thấy tiếng gọi, mặt mày tươi cười xoay người đi qua. Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Dụ, sắc mặt của hắn ta lập tức trùng xuống, không mấy vui vẻ hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Đến ăn cơm đó." Tiêu Dụ cầm lấy cái thìa nhàn nhã uống một ngụm chè thập cẩm.Hương vị ngọt ngào trơn tuột xuống cổ họng, uống rất ngon nhưng vẫn có chút chênh lệch so với hương vị mà cậu làm. Chẳng qua lúc này không phải là thời điểm để ý chuyện đó, cậu nhìn về phía Diêu chưởng quỹ: "Ta không thể tới đây ăn cơm sao?"

"Ngươi có bạc để trả không?" Diêu chưởng quỹ đi tới châm chọc một câu.

"Không có." Tiêu Dụ thản nhiên nói.

"Vậy mà ngươi dám đến chỗ này ăn cơm! Ngươi muốn kiếm chuyện có phải không?”

"Không ăn ở đây thì ta phải đi đâu ăn bây giờ?" Khóe miệng Tiêu Dụ mỉm cười, phong thái thản nhiên điềm đạm: "Chẳng lẽ phải đi đến Vạn Hoa Lâu để ăn như Diêu chưởng quỹ sao?"

Diêu chưởng quỹ biến sắc, tuy nói Vạn Hoa Lâu là một tửu lâu bên bờ sông nhưng thực chất chính là một nơi phong hoa ngầm không công khai, hắn thường lén đến đó nhưng sao Tiêu Dụ lại biết? Hắn ta quát lớn theo thói quen: "Tiêu Dụ, ngươi ăn nói xằng bậy---"

"Diêu chưởng quỹ, nơi này là tửu lâu Vọng Nguyệt, có rất nhiều thực khách đang ở đây đấy." Nguyên chủ từng lén tìm Diêu chưởng quỹ đòi tiền công hai lần, mềm mại có, cứng rắn có nhưng đều không có tác dụng cho nên "Tiêu Dụ" hiện giờ chỉ đành đến nơi đông người, chuẩn bị lan truyền chuyện xấu của Diêu chưởng quỹ.

Quả nhiên, cơn giận của Diêu chưởng quỹ lập tức giảm đi không ít, cắn răng nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"