Chương 7

Trương Ngũ lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại Minh Hà, nói: "Con của tỷ tỷ ngươi hả? Minh Hà đúng không?”

Tiêu Dụ gật đầu: "Minh Hà, chào hỏi đi.”

Minh Hà lập tức ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào thúc thúc.”

“Ngoan.” Trương Ngũ nói: “Đứa nhỏ này lớn lên cũng đẹp như ngươi vậy đó.”

“Cám ơn.” Tiêu Dụ cười.

Trương Ngũ chuyển chủ đề nói: “Tiêu Dụ, ý của ta chính là chúng ta không thể đấu được với Diêu chưởng quỹ đâu. Ngươi cũng biết hắn có một mụ vợ rất ghê gớm cùng tám vị đại cữu gia cao to vạm vỡ. Bình thường ở nhà hắn bị vợ quản nghiêm nên khi lên trấn làm việc mới hoành hành ngang ngược, khấu trừ tiền nhân công bỏ túi làm quỹ đen của mình. Ai cũng biết nhưng chỉ có thể lựa chọn im lặng vì có nói cũng không làm gì được hắn.”

Tiêu Dụ biết nhưng chính là bởi vì biết, cho nên mới dám tới, cậu nói: "Trương Ngũ, ta hiểu ý tốt của ngươi, nhưng ta tự có chừng mực.”

Trương Ngũ: “Tiêu Dụ à…”

“Trương Ngũ, tin ta đi.”

Dù nói thế nào Trương Ngũ cũng không tin.

Tiêu Dụ không còn cách nào, đành mặc kệ hắn đi thẳng vào tửu lâu Vọng Nguyệt.

Trương Ngũ đuổi theo khuyên nhủ.

Tửu lâu Vọng Nguyệt buôn bán không tệ, lầu trên lầu dưới đều đông nghẹt khách, Tiêu Dụ lôi kéo Minh Hà nhìn quanh bốn phía, ngồi vào chỗ trống trong đại sảnh, cắt đứt những lời lải nhải của Trương Ngũ, nói: "Cho một phần gà quay hạt dẻ, một phần bánh gạo, một bát mì trứng gà, một bát xương dê hầm, một l*иg bánh bao, hai cái màn thầu, một phần canh thập cẩm ngọt.”

“Nhiều vậy sao? "Minh Hà hỏi.

Tiêu Dụ gật đầu.

Minh Hà nhỏ giọng nói: "Tiểu thúc thúc, chúng ta có bạc trả không?”

Tiêu Dụ thấp giọng nói: "Không có, nhưng mà tiểu thúc thúc của con rất thông minh, tí nữa con chỉ cần tập trung ăn uống là được.”

“Vâng ạ.” Minh Hà tuyệt đối tin tưởng tiểu thúc thúc.

Trương Ngũ thì là kinh ngạc nói: "Ngươi muốn gọi hết mấy món này để bù lại tiền công sao?”

Tiêu Dụ biết chỉ vài câu không thể nào giải thích rõ được nên nói: "Tiểu nhị, ta là thực khách, nếu ngươi không mang thức ăn lên cho ta, ta sẽ nổi giận.”

Trương Ngũ rối rắm nói: "Tiêu Dụ, ngươi làm như vậy...”

“Yên tâm, không có việc gì đâu.” Tiêu Dụ trấn an.

Trương Ngũ vẫn không yên tâm, nhưng hắn cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tiêu Dụ một lần, đi ra phía sau thúc giục đầu bếp làm đồ ăn.

“Minh Hà.” Tiêu Dụ gọi một tiếng.

Lúc nguyên chủ tới nơi này làm công, không thể mang người theo cùng, Minh Hà chỉ có thể ở nhà chờ đợi, cho nên bé chưa từng được đến tửu lâu, cũng chưa bao giờ gặp qua nhiều người đến thế vì vậy trong nhất thời có chút sợ hãi, thật không giống với khí thế muốn sống mái với cả nhà Diêu chưởng quỹ ban nãy.

Tiêu Dụ sờ sờ cái đầu nhỏ của bé nói: "Không sợ, lát nữa ăn cơm cho ngon là được.”

Minh Hà lập tức đứng thẳng, cực kỳ nghiêm túc nói: "Tiểu cữu cữu, con không sợ, con muốn bảo vệ người.”

Tiêu Dụ cười gật đầu: "Được.”

Chẳng bao lâu, Trương Ngũ bưng đồ ăn lên, không biết lấy đâu ra kẹo lạc, nhét vào trong ngực Minh Hà, nói: "Lần đầu tiên gặp cháu trai ngươi, ta cũng không có thứ gì đáng giá, chỉ chút kẹo này cho đứa nhỏ, đừng ghét bỏ.”

“Cảm ơn.” Tiêu Dụ nói.

Minh Hà thấy thế cũng lễ phép nói: "Cám ơn thúc thúc.”