Chương 17

"Tiểu thúc thúc, con nghe không hiểu người đang nói cái gì cả." Vẻ mặt của Minh Hà vô cùng ngỡ ngàng.

Tiêu Dụ mỉm cười giải thích với Minh Hà.

Minh Hà vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ không hiểu gì.

Tiêu Dụ tiện thể nói: "Một lát nữa con nhìn thấy thì sẽ biết thôi."

"Đi đâu để nhìn thấy ạ?"

"Nhà của Hách bá mẫu." Vốn dĩ Tiêu Dụ có thể tự mình làm mẫu men nhưng hôm nay cậu đi tay không đến trấn Thanh Thạch, không có cách nào xách rượu gạo về nhà được, cậu cũng không nỡ tiêu tiền để mua một cái bình đựng rượu gạo.

Cậu bèn nghĩ đến cái bánh màn thầu lúc trước Hách bá mẫu từng làm, tuy rằng đã qua vài ngày, bánh màn thầu đã trở nên vừa cứng vừa khô nhưng vẫn nhìn ra được Hách bá mẫu dùng men, hơn nữa còn là mẫu men vô cùng tốt, vậy nên cậu muốn học và đổi lấy mẫu men của Hách bá mẫu.

"Đi đổi với Hách bá mẫu ạ?" Minh Hà hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta mang một bát bột mì đi, đổi lấy một chút men của bá mẫu." Bình thường, các hộ gia đình làm nông đều sẽ giữ lại mẫu men khi làm xong bánh bao hoặc màn thầu để lần sau dùng tiếp, vừa tiện lợi vừa tiết kiệm tiền.

"Được ạ, Hách bá mẫu là người cực kì tốt, chúng ta đi đổi thôi!"

"Hai chúng ta cùng đi." Tiêu Dụ thắt một cái nút ở quần cho Minh Hà, tạm thời che khuất JJ của cậu bé, sau đó cùng nhau đi vào sân nhỏ của Hách bá mẫu.

Cái miệng nhỏ nhắn của Minh Hà gọi một tiếng "Hách bá mẫu ơi" ngọt lịm giống như bôi mật.

Giọng nói mềm mại như sữa, Hách bá mẫu nghe mà khóe miệng cong cong, thả một cục bột nhão to bằng quả óc chó vào trong bát bột mì, nói: "Đừng thấy nó nhỏ mà nghĩ nó vô dụng, đây là mẫu men ta vừa mới làm ba ngày trước, nhỏ mà có võ đấy."

"Cảm ơn Hách bá mẫu." Tiêu Dụ nói: "Minh Hà mau đưa bột mì cho bá mẫu đi."

"Đừng đừng đừng." Hách bá mẫu liên tục từ chối cậu, nói: "Lần trước Minh Hà đã nhặt cho ta một giỏ đầy củi nhưng chỉ đổi lấy có một cái màn thầu mà thôi, cho nên ta vẫn cảm thấy mắc nợ nó, coi như mẫu men này là để bồi thường cho lần trước đi."

Tiêu Dụ có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, một bát bột mì cũng có thể cứu được mạng của cả cậu và Minh Hà, cho nên không tiếp tục từ chối, nói: "Vậy con cảm ơn Hách bá mẫu."

"Cháu khách sáo quá rồi." Trước kia, Hách bá mẫu chưa từng tiếp xúc qua với Tiêu Dụ, chỉ nghe nói đứa trẻ này thành thật lại ít nói, hôm nay trò chuyện với nhau một lát mới phát hiện ngoại hình của đứa trẻ này vừa tuấn tú vừa lễ phép, người đã hơn nửa trăm tuổi như bà ấy đây cũng không rời mắt khỏi cậu nổi, không kìm được nhiều lời mấy câu: "Đúng rồi, mẫu men này ấy à, tốt nhất là buổi tối cháu nên trộn với bột mì, đặt vào trong nồi, ép vung lại thật chặt rồi yên tâm mà ngủ, rạng sáng ngày hôm sau đảm bảo sẽ xuất hiện rất nhiều lỗ tổ ong nhỏ, mang đi hấp bánh màn thầu, bánh bao vừa nở to, vừa mềm lại vừa ngon."

"Vâng, vậy buổi tối cháu sẽ trộn với bột mì." Tiêu Dụ rất nghiêm túc nghe những lời khuyên của Hách bá mẫu.

Quả thực là một cậu thiếu niên khôn khéo, Hách bá mẫu thì thích những đứa trẻ như vậy. Có tiểu thúc như vậy thể nào Minh Hà lại đáng yêu đến thế. Bà ấy không kìm lòng được mà mỉm cười, nói: "Vậy nếu có gì vấn đề thì cháu cứ hỏi lại nhé."