Chương 15

"Ba lượng bạc."

"Bao nhiêu cơ?" Tiêu Dụ kinh ngạc hỏi.

"Ba lượng bạc." Ông chủ cửa hàng ngước mắt nhìn Tiêu Dụ một cái, không khỏi khinh thường, chỉ vào bộ quần áo may sẵn rõ ràng vô cùng thô sơ bên cạnh, nói: "Cái này rẻ hơn, hai lượng bạc."

Tại sao cái nào cũng đắt như vậy chứ!

Ông chủ nói: "Bằng không thì ngươi mua vải may đi."

"Vải bán thế nào?"

"Loại này là rẻ nhất, năm mươi văn một thước." Ông chủ cửa hàng giơ ngón tay ra chỉ vào sấp vải.

Tiêu Dụ sờ thử, vải dệt vô cùng thô ráp, cậu không hài lòng, cậu lại sờ thử mấy loại vải dệt khác, sau đó tò mò hỏi: "Ông chủ này, để may một bộ quần áo cho đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi cần bao nhiêu thước vải?"

"Khoảng năm đến sáu thước."

Tiêu Dụ thực sự dốt đặc cán mai với phương diện về vải dệt này, lại hỏi thêm: "Vậy để may một cái quần thì hết bao nhiêu vải?”

"Ba, bốn thước đi."

“Mộng Đế Vương” viết về một thế giới không có thực, tiền bạc là do tác giả tự thiết lập, một lượng bạc trắng tương đương với mười quan, bằng 100 văn và là 1000 hào, nói cách khác, nếu như dùng phương thức rẻ nhất để làm một bộ quần áo cho trẻ con phải tốn khoảng trên dưới ba quan, làm cái quần phải tốn trên dưới hai quan.

AAAAAAAA

Cả gia sản của cậu chỉ có tổng cộng một lượng năm quan, cũng chính là mười lăm quan!

Nhưng mà Minh Hà không thể thả rông JJ rồi đi ra ngoài được.

Tiêu Dụ do dự một chút, đổi một cửa hàng vải khác tiếp tục hỏi giá lần nữa, cuối cùng cũng tìm được loại vải dệt rẻ hơn. Sau đó cậu mua kim chỉ, quyết định trở về làm quần cho Minh Hà.

Chỉ có điều số bạc trên người cậu lại ít đi một phần ba, hơn nữa chỉ chi không thu, không sớm thì muộn, cậu và Minh Hà không bị chết đói thì cũng bị chết cóng, cậu đi tới đi lui trên trấn, muốn tìm cho mình một công việc.

Sau một lúc lâu, cậu không nhìn thấy có chỗ nào tuyển người làm công nhưng ngược lại nhìn thấy không ít người mang theo bánh quai chèo, mứt quả, đồ chơi làm bằng đường đi về phía bên bờ sông Tử Đường.

Cậu tò mò đi theo dòng người qua đó, nhìn thấy cảnh tượng bên bờ sông thì lập tức lộ ra vẻ sửng sốt.

Bè trúc, ghe nhỏ, thuyền gỗ, tàu hàng, từng đoàn từng đoàn nối nhau trôi nổi trên mặt sông. Có cái là ngắm cảnh, có cái là đi bắt cá, có cái là vận chuyển hàng hóa... Trên bờ có các thương nhân nhỏ bán bánh quai chèo, bán mứt quả ghim thành xâu, bán trứng luộc nước trà đang cất to tiếng rao hàng không ngừng.

Cực kì náo nhiệt.

Đây là một con phố ẩm thực?

Tiêu Dụ sợ bản thân nhìn nhầm nên còn cố ý tìm một bà lão bán trứng gà hỏi thăm tình hình nơi đây.

"Tiểu tử, cháu là người ở đâu vậy?" Bà lão hỏi lại cậu.

“Cháu là người của thôn Cẩm Tú, cháu không thường xuyên lên trên trấn." Vậy nên cậu không quen thuộc lắm với hoàn cảnh của nơi này.

"Chẳng trách." Bà lão kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Nơi này ấy à, là một bến tàu nhỏ nằm trên sông Tử Đường, chuyên cung cấp chỗ nghỉ chân cho những chiếc thuyền nhỏ, số lượng không tính là nhiều nhưng những tiểu thương không đóng nổi tiền mở quầy hàng ở trên trấn như chúng ta đây vừa khéo có thể tới chỗ này bán chút đồ gì đó, kiếm thêm mấy đồng để phụ giúp cho gia đình."