Chương 14

"Cánh tay bị rách da, sẽ tự mình lành lại, nhưng quần sẽ không tự lành lại được, hu hu."

"..." Nói rất đúng, rất có đạo lý, nhưng lại khiến cho người ta nghe xong mà trong lòng chua xót. Tiêu Dụ đưa tay lau nước mắt của Minh Hà, nói với cậu bé: "Tuy rằng quần sẽ không tự lành được nhưng chúng ta có thể vá nó lại mà."

"Không thể vá được."

Nhìn thấy vải dệt quần áo của Minh Hà đã sờn, bề ngoài không còn lành lặn, sợi ngang sợi dọc cũng không chịu nổi đường kim mũi chỉ xuyên qua nữa, quả thực không thể vá lại được. Tiêu Dụ tiện thể nói: "Nếu không thể vá thì chúng ta có thể làm một cái quần mới nữa."

"Có thể làm mới sao?" Minh Hà chớp chớp đôi mắt ngấn lệ.

"Đương nhiên rồi, tiểu thúc thúc làm cho con một cái quần mới nhé, đừng khóc nữa.”

"Vâng."

"Con cũng nhặt được kha khá củi rồi, chúng ta đi về trước đã." Tiêu Dụ cất chỗ củi mới nhặt vào trong cái giỏ trúc, mang theo giỏ đi về nhà.

Hai bàn tay nhỏ bé của Minh Hà túm chặt cái quần che lại, kẹp chặt chân đuổi theo cậu.

Tiêu Dụ quay đầu lại, liếc mắt nhìn bé một cái.

Minh Hà giải thích: "Nếu không che sẽ bị lộ JJ, rất xấu hổ."

Tiêu Dụ buồn cười. Cậu tiến đến bế Minh Hà lên: "Như vậy sẽ không bị lộ nữa."

Sau khi phụ thân chết trận, mẫu thân bắt đầu đổ bệnh, sau khi Minh Hà chập chững biết đi, cậu bé chưa từng được bế một lần nào, bây giờ đột nhiên được tiểu thúc thúc bế như vậy khiến bé con cứng ngắc chớp mắt mấy cái, cảm nhận được sự ấm áp trên người của tiểu thúc thúc, cậu bé rất rất thích, cái đầu nhỏ không kìm được dựa vào bả vai của Tiêu Dụ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn tràn ngập ý cười: "Dạ."

Tiêu Dụ không phát hiện ra sự khác thường của đứa bé, chỉ cảm thấy Minh Hà rất gầy, rất nhẹ. Sau khi về đến nhà, Tiêu Dụ muốn tìm một tấm vải dệt làm một cái quần tạm thời cho Minh Hà mặc nhưng hoàn toàn không tìm thấy, cậu nhìn về phía Minh Hà.

Vẻ mặt đầy mong chờ của Minh Hà nhìn về phía này.

Tiêu Dụ cười nói: "Ăn bữa sáng trước đã, một lát nữa tiểu thúc thúc lên trên trấn mua vải làm quần cho con."

Minh Hà vội gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Tiêu Dụ đến góc tường ngắt một ít rau cải, xé gà quay thành từng sợi mỏng, trộn lẫn vào với nhau, cho thêm chút bánh màn thầu vào bên trong, làm một phiên bản gà xé sợi nấu với rau cải nhúng bánh màn thầu tự chế, có thịt có rau có nước có canh.

Minh Hà ăn cực kì vui vẻ, chỉ có điều quần của cậu bé bị rách, không có cách nào đi lên trên trấn với tiểu thúc thúc được, trong lòng hơi mất hứng.

"Tiểu thúc thúc mua vải dệt rồi sẽ về ngay, con ở nhà chờ một chút nhé." Tiêu Dụ nói.

"Vậy người nhanh chóng quay về nha, đừng để bị ngã bệnh đó." Minh Hà nói.

"Được."

Tiêu Dụ cài chốt cửa ở sân lại, đi về phía trấn Thanh Thạch, có lẽ do ngày hôm qua cậu được ăn ngon, nghỉ ngơi đàng hoàng nên hôm nay rất thoải mái đi tới trấn Thanh Thạch. Cậu thẳng đi vào một cửa hàng vải, liếc mắt một cái đã nhìn thấy quần áo may sẵn của trẻ em treo trên tường, Minh Hà mà mặc chắc chắn sẽ rất đẹp, cậu hỏi: "Ông chủ, bộ quần áo này bao nhiêu tiền?"