Chương 12

Cô bây giờ rất yêu cái thế giới này nhưng cũng rất mệt mỏi với thế giới này, đối với những thành viên trong cái gia đình rẻ tiền đó, mỗi câu nói của cô đều kẹp dao giấu kiếm, nói một cách vô cùng tự nhiên, quả là vô cùng danh xứng với thực danh hiệu nữ phụ ác độc.

Chỉ là lần này mỗi một câu nói ác độc của cô đều xuất phát từ tận nội tâm, vô cùng chân thành, khỏi cần quy tắc khống chế!

Cô đã quyết định rồi, tránh xa nữ chính hay hãm hại cô ta cũng đều vô dụng, vậy thì vượt qua cô ta luôn! Sau khi vượt xa nữ chính thì khoảng cách thu phục nam chính còn xa sao?

“A Ngâm, chị đừng trách ba được không? Ba cũng rất hối hận, muốn trách thì trách em này.” Người nói câu này chính là nữ chính Sở Du Nhiên.

Sở Du Nhiên lớn lên trong giống như một đóa hoa trắng nhỏ bé, một bông hoa cúc mong manh trước gió.

Cô ta có đôi lông mày rõ nét, đôi mắt to lanh lanh, lóng lánh động lòng người, sống mũi cao thẳng, miệng nhỏ nhắn.

Cô ta rất hay cười, khi cười có thể hấp dẫn được mọi ánh nhìn sự yêu thích của người khác, cô ta còn có làn da trắng nõn nà, tay chân thon dài, xinh đẹp làm lòng người xao xuyến, đúng chuẩn một vẻ đẹp của một đóa bạch liên hoa.

Nhìn thấy bạch liên hoa kia lại bày ra bộ dáng bán thảm, giả vờ đáng thương mà kéo cô xuống, Sở Ngâm Nhiên cũng lười nghe cô ta giả trò biện bạch.

Trước kia cô bởi vì quy tắc cốt truyện mà nhắm vào cô ta, bên trong xen lẫn rất nhiều âm mưu tình cảm phức tạp, có hâm mộ, có ghen ghét, nhưng mà tất cả những tình cảm đó bây giờ đều biến mất, bởi vì sự chán ghét của cô đối với cô ta bây giờ chính là cảm xúc thật của cô nó vô cùng chân thật.

“Sở Du Nhiên, cô thật không biết xấu hổ, bà mẹ đê tiện của cô đã hại chết mẹ tôi, nếu như cô thật lòng cảm thấy áy náy, thì hãy cuốn gói cút ra khỏi nhà họ Sở cùng con mụ kia đi. Nhưng mà cô lại vẫn mặt dày cắm rễ ở đấy, chẳng phải là không thể buông tha được cuộc sống giàu có sung túc sao? Nếu mà không bỏ được thì hãy cụp đuôi lại ngoan ngoãn mà làm người, đừng có sủa bậy bên tai ba tôi để đưa ra lời khuyên.”

Sở Ngâm Nhiên vô cùng xinh đẹp, là cái vẻ đẹp vừa thanh tú mà vừa thanh lịch sang trọng, từ ánh mắt đến khuôn mặt đều mang đầy tính xâm lược, vừa thuần khiết vừa gợi cảm, nhưng mỗi lời nói từ miệng cô nói ra đều tràn ngập tính công kích.

Khi hai chị em đứng cạnh nhau, thì một người chính là công chúa bạch tuyết còn người còn lại chính là bà hoàng hậu xấu xa trong câu truyện cổ tích “Bạch tuyết và bảy chú lùn”.

“Ngâm Ngâm, em không được nói Du Du như vậy.” Một giọng nói nghiêm khắc của một người đàn ông cất lên trách cứ Sở Ngâm Nhiên: “Em là con của ba, Du Du cũng là con của ba, vì vậy em nên đối xử dịu dàng với em gái của mình một chút.”