Chương 5: Đánh nhau

Trình Tầm chớp mắt, có chút khó hiểu: “Bạn học Tô thì làm sao?”

Nàng có thể hiểu được lý do huynh trưởng yêu cầu mình tránh xa Kỷ Phương. Nhưng Tô Lăng hôm nay mới đến, bọn họ tổng cộng chỉ mới nói với nhau hai câu, tại sao phải tránh xa? Hơn nữa Tô Lăng còn là cô nương giống như nàng.

Liếc muội muội một chút, Trình Khải trầm giọng nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Ồ, vậy ta sẽ không hỏi nữa.”

Thấy tiểu muội cúi đầu xuống, trông rất ngoan ngoãn. Trình Khải suy tư một lúc, mới chậm rãi nói: "Này này, ta hỏi ngươi một chuyện."

Nhìn tiểu muội nháy mắt thẳng người, lắng tai nghe, Trình Khải có chút khó chịu, ho khan một tiếng hỏi: "Ngươi nói, trâm ngọc bích và trâm cài đôi, cái nào đẹp hơn?"

‘"Hả?" Trình Tầm chuyển loạn con ngươi một chút, trong lòng nghi ngờ rằng mình nghe lầm. Nàng ngẩng đầu: “Nhị ca, huynh nói gì cơ?” Nhìn sắc mặt của nhị ca ửng đỏ dưới ánh nến, có chút mất tự nhiên hiếm thấy, nàng bỗng nhiên sáng tỏ: ""Nhị ca định tặng cho tẩu tẩu? Trâm ngọc bích, dĩ nhiên là trâm ngọc bích. Bộ dáng tẩu tẩu thanh tú, trâm ngọc bích là phù hợp nhất rồi. "

"Ngươi nói bậy gì vậy? Ta nói muốn tặng cho nàng ấy khi nào!" Trình Khải vội vàng cãi lại: "Không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi. Sáng mai nếu mà đến muộn tiết đầu nữa, ta sẽ không tha cho ngươi đâu! "

Trinh Tầm cười ranh mãnh: "Nhị ca tuy không có nói ra miệng, nhưng trên khuôn mặt của huynh đều viết rõ hết rồi. Nếu ta nhớ không lầm thì ngày mồng một tháng sau là sinh nhật của tẩu tẩu đúng không? ”

“ Đi, đi đi." Trình Khải nghiêm mặt: "Mau quay về nghỉ."

Trình Tầm cười toe toét, vẫy tay với nhị ca: “Được rồi được rồi, ta về ngay.”

Nàng cao giọng nói với vào phòng trong: “Tẩu tẩu, ta về trước. Hôm khác quay lại uống trà. "

"Mới đến mà đã về rồi à?" Đang nói, cánh cửa ẩn bị đẩy ra, Lư thị mang theo nụ cười: "Ngồi thêm chút đi?"

"Không, không." Trình Tầm cười không dứt: "Ta không quay lại đâu, nhị ca sẽ đuổi ta đi. ”

“Nói bậy, ngươi tới, hắn thích không kịp nữa là.” Lư Thị khẽ cười.

Đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên có người lớn tiếng kêu: "Trình phu tử có ở nhà không? Bên thư viện xảy ra chuyện rồi."

Ba người trong phòng đều giật mình. Lư thị theo bản năng nhìn về phía trượng phu: “Tướng công.…”

Vẻ mặt của Trình Khải khẽ biến, nhanh chân sải bước tới cổng, mở cửa: “Xảy chuyện gì vậy?”

Gió đêm từ ngoài cửa thổi vào, Trình Tầm nhìn thấy thân thể tẩu tẩu hơi run lên, nàng vội vàng bắt tay Lư thị, nhẹ giọng an ủi: “Chị dâu, đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lư thị khẽ ừ nhẹ một tiếng.

Trình Tầm buông tay chỉ ra ngoài cửa: “Ta cũng đi xem sao?” Đợi tẩu tẩu gật đầu, nàng mới vội vàng bước vài bước, đứng sau lưng huynh trưởng.

Trong bóng đêm, Trình Tầm nhìn về phía trung niên mập mạp đứng ở trước cửa ra vào. Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng qua dáng người và lời nói, nàng liền biết đó Tứ thúc- người phụ trách của học xá.

Mi mắt nàng nhảy lên, vào lúc này học trò trong viện đều đã chuẩn bị nghỉ ngơi, thì có thể xảy ra việc gì? Đột nhiên đầu óc nàng chợt nhớ, chẳng lẽ liên quan đến Tô Lăng sao?

Quả nhiên, nàng nghe thấy Tứ thúc thở hổn hển: "Trình phu tử, lẽ ra giờ không nên làm phiền ngài, chủ yếu là vì tình hình ở bên học xá rất khẩn cấp. Học trò mới hôm nay, cái thiếu niên tên là Tô Lăng đó. Hắn và Hoắc Nhiễm đánh nhau! "

" Đánh nhau?" Trình Tầm giật mình. Xem ra cô nương mới tới hẳn rất cá tính đó!

Thương Tứ thúc liếc nhìn Trình Tầm sau lưng Trình Khải, không nhìn rõ, lại tiếp tục nói với Trình Khải: “Tôi đã sai đám người Du Luật canh chừng trước, sau đó qua đây hỏi ý kiến của ngài.”

Lấy lại bình tĩnh, ông than thở: “Chỉ trách tên Tô Lăng này tính tình quái dị, mới tới ngày đầu tiên mà đã huyên náo ầm ĩ, không muốn sống chung với Hoắc Nhiễm ..."

Trình Tầm thầm nói trong lòng, "Điều này cũng không có gì lạ. Nhân gia là nữ hài tử, đương nhiên là không muốn ở chung với Hoắc Nhiễm rồi."

“Hắn đã bất hòa với Hoắc Nhiễm, vậy thì sắp xếp cùng một đồng học khác là được rồi.” Trình Khải thoáng quét qua tiểu muội, thấp giọng nói: “Ở đây không có chuyện của ngươi, ngươi về trước đi."

"Ồ.” Trình tầm đáp lại, nhưng thân thể vẫn bất động.

"Không phải, Trình phu tử, ngươi không biết. Trong học viện đã không còn chỗ trống nữa, phòng nào cũng đều đủ hai người rồi. Hơn nữa cái trò họ Tô này, chẳng những không chịu ở chung với Hoắc Nhiễm mà những người khác, hắn cũng không chịu ... "

Trình Khải nhíu mày, hắn cực kỳ không thích học sinh phiền phức như vậy. Tuy nhiên nghĩ đến lời dặn của phụ thân lúc ban sáng, hắn chỉ có thể trịnh trọng nói:" Được rồi, ta sẽ đi xem. "

Thương Tứ thúc vui mừng nói:" Khổ cực Trình phu tử rồi. "

Nhìn thấy nhị ca tự tay xử lý Trình Tầm mới yên lòng, nàng hít sâu một hơi, quay về viện của mình.

Học xá của thư viện Sùng Đức tên là "Ngô đồng", lấy tự "Kinh Thi-Đại nhã-Quyển a" trong "Phượng hoàng minh hĩ, Vu bỉ cao cương, Ngô đồng sinh hĩ, Vu bỉ triêu dương.*"

(*Chim phượng hoàng hót, Tiếng trên ngọn núi cao.

Cây ngô đồng mọc, Trong ánh nắng sớm. (Thivien. net))

Trong viện của Ngô đồng uyển có trồng hai cây ngô đồng to khỏe. Giờ phút này, dưới gốc cây là bảy, tám học sinh đang vây quanh. Giữa đám người, một thiếu niên mặc đồ ngủ trắng trơn, vẫy tay đang định nói điều gì đó với người khác chính là Hoắc Nhiễm trong miệng Thương Tứ thúc. Đồng học ở bên cạnh đang an ủi hắn ta.

Vừa nhìn thấy Trình Phu Tử, đôi mắt của Hoắc Nhiễm lập tức sáng lên, tiến lên lách qua đám đông: “Trình Phu Tử, ngươi đến thật đúng lúc, người phải làm chủ cho học trò.” Hắn ta chen sang phải nỗ lực mở miệng: “Mọi người đều có thể làm chứng, ta không hề bắt nạt hắn, là hắn đột nhiên phát bệnh giống như tâm thần vậy, chạy lại đánh ta, phu tử người xem."

Nói xong hắn ta đưa cổ tay của mình đến trước mặt Trình Khải.

Đèn trong sân mờ ảo, Trình Khải nheo mắt liền nhìn thấy trên cổ tay phải của Hoắc Sơ có một vết bầm đỏ. Hắn hơi kinh ngạc, Hoắc Nhiễm năm nay mười sáu tuổi, thông thạo lục nghệ, lại đặc biệt giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, thêm nữa khí lực của hắn ta cũng không nhỏ. Tô Lăng nhìn gầy gò thế sao có thể làm tổn thương Hoắc Nhiễm?

Trình Khải khẽ đảo mắt nhìn nhân vật chính khác của sự kiện tối nay đang đứng cách đó không xa - học sinh mới Tô Lăng. Hắn vẫn mặc bộ quần áo màu lục lam lúc ban ngày, đứng trầm lặng tại chỗ, như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến mình

Ho khan một tiếng, Trình Khải nghiêm nghị nói: "Tô Lăng, những gì Hoắc Nhiễm nói đều là sự thật? Ngươi làm hắn bị thương?

Nghe thấy tên mình được gọi, Tô Lăng chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào Trình Khải: "Vâng."

Trình Khải đột nhiên phát hiện ra rằng đôi mắt của người thiếu niên này đen lạ kỳ. Khi hai mắt chạm nhau chẳng hiểu sao làm hắn có xúc động muốn né tránh.

Hoắc Nhiễm nghe vậy, trên mặt lộ vẻ đắc ý: "Đúng chứ, Phu Tử, ta nói đúng không? Ta bất quá chỉ làm vỡ một chiếc đèn rách của hắn thôi, hắn đã cuồng loạn như thế..."

Chân mày Trình Khải nhảy dựng, quả nhiên thấy trong mắt Tô Lăng lóe lên tia ác độc. Hắn chợt hiểu ra điều gì đó, mạnh mẽ cắt ngang lời nói của Hoắc Nhiễm: "Đừng nói nữa! Nếu là bởi vì ngươi chưa được sự đồng ý mà đã làm vỡ đồ, thì ngươi đã sai trước rồi." Không đợi Hoắc Nhiễm biện giải, hắn lại nói tiếp: "Muộn rồi. Ngày mai các ngươi còn phải đến lớp. Tất cả mau về phòng nghỉ ngơi đi. Để sau chúng ta bàn tiếp."

Các học sinh dường như có vẻ muốn nói điều gì đó. Thương Tứ thúc trầm mặc hồi lâu thấy thế thì hắng giọng nói: "Không nghe trình Phu Tử nói sao? Mau về nghỉ ngơi đi!" Ông giơ hai tay lên, vội vàng đuổi học trò vào phòng

Trình Khải liếc nhìn Tô Lăng một chút: "Ngươi đi theo ta."

Hắn nhanh chóng đi trước vài bước, khi nghe tiếng bước chân phía sau, điều chỉnh cảm xúc của mình xong hắn mới dừng lại ở cửa Ngô Đồng Uyển: "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

Tuy nhiên trả lời hắn lại là sự trầm mặc.

Sau khi trở thành Phu Tử trong thư viện nhà mình, tính tình và sự kiên nhẫn của Trình Khải đều tốt hơn rất nhiều so với trước. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi lại: "Ngươi gây gổ với Hoắc Nhiễm là vì hắn làm vỡ đồ mình. Nhưng dù hắn có lỗi trước thì ngươi cũng không nên đánh người ..."

Tô Lăng cung kính chắp tay: "Phu Tử dạy phải.”

Thái độ nhận sai của hắn rất tốt thế mà không biết tại sao Trình Khải nghe xong lại càng cảm thấy mơ hồ không thoải mái.

Hắn hắng giọng một cái, nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình vài tuổi, bày ra bộ dáng thầy giáo: "Ừm, nếu đêm nay đã xảy ra chuyện như thế này, ngươi không muốn sống với Hoắc Nhiễm, ta có thể hiểu được. Nhưng tại sao khi Thương Tứ thúc sắp xếp sang phòng người khác, ngươi lại không bằng lòng? " Hắn ngừng lại một chút, sau đó nói: "Đọc sách ở thư viện không thể so với nhà mình, không thể đều tùy ý ngươi được. Các ngươi vào thư viện đi học chứ không phải đến hưởng phúc..."

"Phu Tử nói phải. "

Giọng Thiếu niên rất rõ ràng, nhưng lại làm cho Trình Khải nghẹn họng. Những lời vốn dĩ muốn nói, sau khi bị đối phương cắt ngang, hắn đã quên gần hết. Trình Khải xua tay: "Thương Tứ thúc hẳn cũng đã nói với ngươi rồi? Học viện không có chỗ trống. Ngươi thật sự không muốn ở chung với người khác sao?"

Tô Lăng hơi do dự, khẽ lắc đầu: "Không phải thế, là ta cổ quái. "

"Cổ quái gì? "

Tô Lăng im lặng một lúc lâu: "Ta phải thắp đèn trước giường trước khi đi ngủ. "

Trình Khải sửng sốt, hắn biết rằng thế gian này có rất nhiều người hơi kỳ lạ. Nếu đổi thành là người khác thì cũng chẳng sao, nhưng thiếu niên Tô Lăng này lại được phụ thân đặc biệt dặn dò phải chăm sóc cẩn thận. Thêm nữa bây giờ đã đến giờ ngủ, rõ ràng việc sắp xếp một gian khác và bạn cùng phòng mới cho Tô Lăng là không phù hợp.

“Có thói quen như vậy sao?” Hắn trầm ngâm một chút: “Ta sẽ tìm một chỗ cho ngươi. Tối nay người ở đâu trước đây? Như vậy đi, cạnh thư viện có một căn nhà nhỏ. Tuy đơn giản hơn một chút nhưng vẫn có thể ở. Để ta mang người qua. "