Chương 10.1

Hoắc Ngạn Lễ sẽ không trả lời loại vấn đề này của cậu, bình thường anh không muốn trả lời, ngay lập tức trực tiếp bỏ qua: "Cậu vẫn nên xem báo cáo của cậu đi.”

Yến Trì nhún vai, tạm thời xem như anh đang thẹn thùng đi.

Cậu đặt lực chú ý đặt ở trên báo cáo kiểm tra, khóe miệng của cậu càng ngày càng cong, đôi mắt híp thành trăng non, cậu hưng phấn nói: “Hóa ra pheromone của anh thật sự có thể làm dịu căn bệnh này!”

Vậy cũng quá thần kỳ.

Chỉ cần có pheromone của anh, bệnh của cậu cũng không cần lo lắng tính mạng, đáng tiếc duy nhất chính là không thể trực tiếp chữa khỏi.

Nhưng mà cậu cũng đủ thỏa mãn rồi, tình huống hiện tại, chỉ cần có thể sống sót, cũng đã làm cho cậu rất vui vẻ.

Cậu trịnh trọng cực kỳ cầm báo cáo, cảm ơn Hoắc Ngạn Lễ: "Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

Cậu cắn răng, thật ra cậu còn phải nói một tiếng thành thực xin lỗi.

Cậu trộm liếc mắt Hoắc Ngạn Lễ một cái, có lẽ anh phối hợp với cậu nên mới đồng ý kết hôn?

“Vậy thì…” Cậu do dự một chút, vẫn không có nói ra, dù sao mọi người đều có sự ích kỷ, nếu như bọn họ không có liên lụy quan hệ hôn nhân, như vậy một khi anh đã kết hôn, có thể sẽ không để cho cậu ngửi pheromone nữa.

Cậu thầm phỉ nhổ bản thân một chút, áy náy trong lòng với Hoắc Ngạn Lễ càng nhiều.

Hoắc Ngạn Lễ tựa như cũng không có để việc này ở trong lòng, anh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, đang yên lặng chờ cậu nói tiếp.

Yến Trì thở một hơi nói: "Không sao cả, sau này tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt.”

Hoắc Ngạn Lễ nhướng mày, không ngờ cậu lại nói ra những lời như vậy.

Anh nói: "Được.”

Hai người giống như đạt thành ăn ý nào đó, cũng không nói đến chuyện kết hôn. Hoắc Ngạn Lễ thay Yến Trì chữa bệnh, mà nhà họ Yến rót vốn vì nhà họ Hoắc.

Ít nhất, trước mắt xem ra là như vậy.

Báo cáo vừa ra, là Hoắc Ngạn Lễ cũng được, Hoắc Cảnh Nhiên cũng được, chỉ cần có thể giúp Yến Trì, vậy ông cũng mặc kệ, tuy rằng Hoắc Ngạn Lễ so sánh với Hoắc Cảnh Nhiên, kém hơn một chút.

Nhưng mà, ai bảo Hoắc Ngạn Lễ có thể giúp Tiểu Trì chứ?

Tới gần ngày kết hôn, Yến Thành Trạch càng thêm luyến tiếc Yến Trì, ngày thường đều nuôi cậu giống như cục cưng báu vật ở trong phòng, hiện tại phải đưa cậu đi, nhất thời ông lệ rơi đầy mặt.

Yến Trì: “!!!”

“Cha cha… Cha đừng làm làm như con không trở lại.”

Yến Thành Trạch lau nước mắt một phen: “Nếu như Hoắc Ngạn Lễ dám khi dễ con, con phải nói cho cha biết, cha giúp con đánh nó.”

Yến Trì xấu hổ, dù nói thế nào, Hoắc Ngạn Lễ hiện giờ cũng là một người tàn tật, cậu không đi khi dễ người tàn tật thì tốt rồi, Hoắc Ngạn Lễ sao có thể khi dễ cậu chứ?

Huống chi, theo quan sát của cậu với Hoắc Ngạn Lễ, anh sẽ không khi dễ cậu.

“Cha, cha yên tâm, con sẽ không để mình chịu thiệt.”

Yến Thành Trạch dặn đi dặn lại, rốt cục không còn rơi nước mắt của người cha già, lặng lẽ đưa cho cậu một cái đĩa CD.

“Buổi tối nhìn kỹ một chút, đừng làm như chúng ta cái gì cũng không hiểu..”

Yến Trì: “……” Không cần nghĩ, cũng biết đây là thứ gì rồi.

Da mặt cậu mỏng, cầm kia hơi mỏng đĩa nhạc, cảm thấy thật sự phỏng tay, trực tiếp ném nó lên trên mặt bàn.

Nhưng mà, lòng hiếu kỳ của cậu lại bị khơi dậy.

Ở giữa lòng hiếu kỳ và lòng xấu hổ, lòng xấu hổ vẫn chiếm nhiều hơn, kẹp đĩa CD ở trong sách, cậu thầm nghĩ: Hoắc Ngạn Lễ có lẽ không được đi?

Mặt cậu đỏ hồng khi nghĩ đến, Hoắc Ngạn Lễ nhìn dáng vẻ chắc là không thể làm được loại chuyện này, vậy sau khi hai người kết hôn, có lẽ không cần làm loại chuyện này đi?

Yến Trì suy nghĩ rất nhiều, chuyện này hình như cũng không khó tiếp nhận, nếu Hoắc Ngạn Lễ không nhịn được, vậy cậu...

**

Ngày mười lăm tháng tám, tết Trung thu, ngày Hoắc Ngạn Lễ và Yến Trì kết hôn.

Tuy rằng quyết định ngày kết hôn hấp tấp, nhưng mà việc nên chuẩn bị cũng không ít.

u phục màu trắng trên người Yến Trì dính không ít pheromone của Hoắc Ngạn Lễ, cho nên Yến Trì có thể bình thường xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Có lẽ đã lâu rồi cũng chưa từng phát bệnh, Yến Trì được nuôi béo lên không ít, nhìn qua không còn gầy yếu như vậy, mặc âu phục màu trắng, khiến người ta hai mắt tỏa sáng.

Đến xem lễ đều là người giao hảo với nhà họ Yến còn có nhà họ Hoắc, bạn bè giao hảo với nhà họ Yến đều biết Yến Thành Trạch có một đứa con trai báu vật, nhưng mà bởi vì có bệnh, cho nên nuôi ở trong nhà giống như nuôi một con chim hoàng yến.

Kết quả hôm nay lại nhìn thấy đứa nhỏ này, trắng trẻo mập mạp khỏe mạnh, một chút cũng không có dáng vẻ sinh bệnh a?