Chương 10.2

Ban đầu có người không xem trọng cuộc hôn nhân này, trong lòng đều phải nổi lên nói thầm.

Hoắc Ngạn Lễ thì là âu phục màu đen, anh lẳng lặng ngồi trên xe lăn, hôm nay anh là nhân vật chính, ánh mắt của mọi người đều ở trên người anh.

Nhưng hôm nay, cho dù anh ngồi ở trên xe lăn, nhưng cũng có thể biểu hiện ra anh khí vũ bất phàm, mọi người trong lòng đều có tiếc hận, nếu như không phải vụ tai nạn xe cộ bốn năm trước kia, chỉ sợ Hoắc Ngạn Lễ hiện giờ cũng sẽ không tùy ý để người bài bố.

Ở trong mắt rất nhiều người, đều cảm thấy Hoắc Ngạn Lễ có thể đồng ý cuộc liên hôn này do bị bọn Hoắc Chí Nghiệp ép buộc, dù sao hiện tại chuyện gì anh cũng không làm được, hoàn toàn là một "phế nhân", mà gia đình giống như bọn họ, khẳng định là sẽ không phí công nuôi dưỡng anh, khẳng định phải cống hiến giá trị cuối cùng của mình.

Cho nên, có không ít người ngoài mặt chúc phúc cho bọn họ, nhưng từ đáy lòng cảm thấy đây chẳng qua là một cuộc hôn nhân thương nghiệp bình thường.

Một ma ốm, một tàn phế, tựa hồ trời đất tạo thành một đôi.

Nhưng mà trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, lúc Yến Trì kéo cánh tay Yến Thành Trạch đi về phía Hoắc Ngạn Lễ, nhìn thấy trong mắt chính là hy vọng.

Mặc kệ giữa bọn họ có tình yêu hay không, nhưng bắt đầu từ hôm nay, mỗi một ngày sau này đều sẽ thuộc về hai người bọn họ.

Tuy rằng anh tàn tật, nhưng mà thật sự rất thiện lương. Cậu hứa hẹn: "Sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”

Một câu này trong quá trình tuyên lễ không có, do Yến Trì ở hiện trường thật lòng thật dạ nói ra, Hoắc Ngạn Lễ khóe miệng cong cong: “Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt.”

Yến Thành Trạch chảy xuống nước mắt của người cha già, hiện giờ giao cục cưng của mình vào trong tay một người khác, trong lòng ông đặc biệt không thoải mái.

Yến Yểu vỗ lưng cha cậu ta, an ủi nói: “Cùng lắm thì chúng ta đi đến bên cạnh nhà họ Hoắc mua thêm một căn nhà, ở bên cạnh anh trai không phải sẽ tốt hơn sao?”

Yến Yểu cũng chỉ thuận miệng an ủi một câu như vậy, kết quả Yến Thành Trạch lập tức không khóc nữa, cảm thấy lời cậu ta nói thật là có lý.

Hiện giờ Hoắc Ngạn Lễ còn ở nhà cũ của nhà họ Hoắc, nói cho oai là sợ một mình anh ra ngoài không ai chăm sóc, nhưng ai cũng biết anh ở nhà không được sủng ái, nếu như Yến Trì được gả qua, bị người ta khi dễ thì làm sao giờ?

Trước kia khi hai người bọn họ còn chưa kết hôn, coi Hoắc Ngạn Lễ là kẻ địch cướp con trai (anh trai), hiện giờ hai người bọn họ đã kết hôn, đó chính là người trong nhà, người trong nhà cũng không thể bị người ngoài khi dễ được.

Hai cha con đạt thành nhận thức chung, Yến Thành Trạch cũng không khóc, Yến Trì vốn dĩ còn lo lắng cha cậu khóc quá thương tâm, đến lúc đó cậu chống đỡ không được sẽ không tốt, nhưng không nghĩ tới ông và Yến Yểu hai người ở chỗ đó vừa nói vừa cười.

Yến Trì im lặng, luôn cảm giác hai người bọn họ đang mưu đồ bí mật cái gì đó không thể cho ai biết, dù sao ở trong sách, hai người bọn họ lớn lớn bé bé cũng là một nhân vật phản diện khó làm.

“Làm sao vậy?” Hoắc Ngạn Lễ nhận ra cậu đang ngây người, nhéo nhéo tay cậu.

Yến Trì nghiêng đầu, như suy tư gì nói: “Anh có sợ cha tôi và Tiểu Yểu không?”

“Hả?”

“Tôi cảm thấy, hai người bọn họ chuẩn bị sắp gây chuyện rồi.”

“……” Phương thức làm việc của cha con nhà họ Yến, thật ra anh hiểu rất rõ, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Yến Trì, trên cơ bản đều rơi vào loại bảo vệ ngốc nghếch.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Bọn họ là người nhà của chúng ta, sao có thể sợ chứ?"

“Vậy anh cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Hoắc Ngạn Lễ nhướng mày, không nói tiếp nữa, ngược lại rất tò mò hai cha con nhà họ Yến đang đánh chủ ý gì.

Nhưng mà, tạm thời không vội.

Hiện tại việc cấp bách, vẫn là làm sao để vượt qua đêm tân hôn này.

Hai người chỉ đơn giản là bạn bè thân thiết, sau khi uống lên chút rượu, lâp tức trực tiếp thả bọn họ về nhà.

Nếu như những người khác kết hôn nói, đương nhiên còn phải có vũ trường, nhưng mà thân thể hai người đều không cho phép, cho nên cũng sẽ không có làm vũ trường.

Một đôi người mới chỉ vừa trở thành phu phu, còn chưa kịp cảm động gì cả, đã đến thời khắc mắt to trừng mắt nhỏ.

Thời gian còn sớm, Yến Trì rửa mặt xong cũng chỉ mới hơn 7 giờ.

Yến Trì ngắm liếc mắt Hoắc Ngạn Lễ một cái, anh đang ngồi ở trên sô pha xem TV, ban đầu Yến Trì cũng muốn xem một chút, nhưng mà nề hà anh xem thế giới động vật, cậu thật sự có chút nổi lên hứng thú nào cả.

Nhưng mà, hai người dù sao mới kết hôn, cứ lãnh đạm như vậy…

Không quá có lợi cho tình cảm phu phu.

Cậu đánh bạo dịch chuyển đến bên cạnh Hoắc Ngạn Lễ.

Hoắc Ngạn Lễ: “Làm sao vậy?”

“Có phải chúng ta nên làm chút chuyện có ý nghĩa không?”