Hoắc Ngạn Lễ không để ý đến suy nghĩ lung tung rối loạn kia của Doãn Đồng, anh nhìn chiếc áo khoác tình nhân màu vàng sậm kia suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, màu sắc này xem thế nào cũng xấu.
Yến Trì đang chia sẻ cách ăn mặc chính xác của bộ quần áo này cho anh, bên trong phối hợp với một áo áo hoodie và mũ màu đen, đội lên một cái mũ lưỡi trai, hiển nhiên là thanh niên hợp thời trang.
Chỉ có điều, Hoắc Ngạn Lễ mặc vào cũng không có cảm giác này, anh thật sự có thể tưởng tượng ra mình mặc vào sẽ có một bộ dáng quái quỷ như thế nào.
Anh nhíu mày, cũng không nguyện ý để ý Yến Trì còn đang oanh tạc wechat của anh.
Sau khi liên tục ba ngày anh không có để ý đến cậu, Yến Trì tựa hồ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Anh khẽ giật giật khóe miệng, lập tức biết cậu là tâm tính trẻ con, một khi nhiệt độ qua ba phút kia, sẽ không kiên trì nữa.
Anh yên tâm cất kỹ điện thoại, bắt đầu xử lý chuyện tiếp theo.
“Chuyện chân tôi khỏe, trì hoãn thời gian tuyên bố, bỏ đi, chờ trở về Lệ Thành lại nói.”
Doãn Đồng gật đầu ghi nhớ.
“Chỗ Hoắc Ngạn Đức cầm tiền nhà họ Yến rót vốn, đi vá lỗ thủng đi, cậu đi lấy tiền nhà họ Yến, chuyển khoản tiền kia qua tài khoản của tôi đi.”
“A? Vậy…”
Vậy chẳng phải tự mình bỏ ra một trăm triệu đi giúp người ta vá lỗ thủng sao?
“Dù sao nhà họ Hoắc cũng bảo vệ tôi nhiều năm như vậy, Hoắc Ngạn Đức tuy rằng ngu ngốc, nhưng con trai hắn vẫn được.”
“Hoắc Cảnh Nhiên? Hắn…” không phải là người mà Omega nhỏ bé kia thích sao, nếu như nâng đỡ hắn đi lên, anh vậy mà lại không ăn dấm?
Dù sao hắn ta cũng có chút không đoán được suy nghĩ của Hoắc Ngạn Lễ, nhưng nếu hắn ta hiểu, có thể hắn ta không phải là một trợ lý nhỏ.
Nếu như vì để anh thuận lợi thoát thân khỏi Hải Thành, đi tới Lệ Thành, vậy chuyện khắc phục hậu quả thật ra phải xử lý tốt.
**
Lúc trước Yến Trì và Hoắc Ngạn Lễ đi tới bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ Dương không có gửi về nhà họ Yến, mà gửi đến tay Hoắc Ngạn Lễ.
Anh nhìn báo cáo trong tay một chút, ngược lại không ngoài ý muốn sẽ có kết quả như vậy.
Chẳng qua, hiện tại anh có một loại ý tưởng khác.
Rốt cuộc, Omega nhỏ bé kia thật sự thú vị.
Hoắc Ngạn Lễ gọi Tiêu Nhiên tới, ở trên báo cáo chỉ điểm cho anh ta một chút, Tiêu Nhiên trừng to mắt: “Anh sao có thể vô sỉ đến như vậy? Lừa gạt Omega người ta đơn thuần.”
“Đây không gọi là lừa gạt.” Hoắc Ngạn Lễ nhướng mày: “Chúng ta đây là theo như nhu cầu.”
Chẳng qua, Yến Trì muốn, anh ẩn giấu đi một nửa, còn lại một nửa nắm trong tay anh ta. Dùng một nửa trên tay này đi Omega nhỏ bé đáng yêu kia, vậy là đủ rồi.
Trong đầu anh vẫn còn hiện ra bộ dáng Yến Trì nịnh bợ anh, rõ ràng trong mắt đều là mưu ma chước quỷ, ngoài miệng cũng không nói, cứ thế dùng biện pháp vòng vo này.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nếu như lúc trước cậu đề xuất dùng pheromone của anh để trị liệu cậu, chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Cho nên, du͙© vọиɠ cầu sinh của thằng nhóc đã cứu cậu một mạng.
Vừa lúc, anh cần có một Omega tới giúp anh ứng phó đám người ở Lệ Thành, người đơn thuần như Yến Trì, thích hợp nhất.
Ban đầu, anh chỉ tính toán lợi dụng một lần, sẽ buông tay, đến lúc đó dùng phương pháp khác đến bồi thường cậu. Nhưng mà hiện tại, anh đã thay đổi chủ ý.
Tiêu Nhiên không biết suy nghĩ của anh thay đổi rồi lại thay đổi, dựa theo suy nghĩ của Hoắc Ngạn Lễ làm một báo cáo giả, trong lòng vẫn thầm nói Hoắc Ngạn Lễ loại người này thật âm hiểm giảo hoạt, không hổ là gian thương chơi đám người ở Lệ Thành kia đến mức xoay tròn.
Chẳng qua, trong mắt gian thương như anh ở trong mắt một người khác lại là bộ dáng khác.
Hoắc Ngạn Lễ đưa báo cáo tới cho cậu, nhân tiện đưa bộ quần áo tặng cậu đến đây, màu sắc cũng không phải màu tối, mà là một áo khoác dệt kim màu trắng thoải mái.
Dáng người Hoắc Ngạn Lễ lớn hơn Yến Trì rất nhiều, cậu mặc bộ quần áo có chút rộng rãi này vào, cảm giác mình giống như đang hát tuồng.
“Anh mau thành thật nói, anh chủ động tặng tôi quần áo của anh, có phải bởi vì lần trước tôi mua trang phục tình nhân quá xấu cho anh, cho nên không muốn mặc mới cho tôi?”
Yến Trì thật ra còn tưởng rằng anh thẹn thùng, nhưng lúc anh đưa báo cáo đến còn mang theo áo khoác, hành tung thực sự khả nghi.