Chương 9.2

Kết cục của bộ phim là kết mở, để lại cho người ta không gian mơ màng vô hạn, Yến Trì đã từ trong bước đệm phía trước đoán ra ai là hung thủ.

“Tôi nghĩ đó là Joyce, trước khi nữ chủ nhân ngôi nhà chết, chiếc khăn tay kẻ sọc màu xanh trắng của anh ta ở đó, hiện trường nơi chủ trang trại chết, cũng có chiếc khăn tay kẻ sọc màu xanh trắng kia, hơn nữa anh có phát hiện không, nụ cười của Joyce cũng rất kỳ quái.”

Năng lực logic của Yến Trì rất tốt, lại tương đối chú ý chi tiết, cho nên giống như loại cốt truyện đốt não này, cậu xem đến say sưa.

Sắc mặt Hoắc Ngạn Lễ nhàn nhạt, cậu nói gì thì anh cũng có thể đáp lại hai câu. Trong lòng Yến Trì có cảm giác tốt hơn với anh, tuy rằng thấy dáng vẻ của anh không giống như là xem kỹ bộ phim, nhưng mà chỉ là việc gì cậu cũng có thể nói một chút, về sau hai người khẳng định có chuyện để nói, không đến mức tương đối không nói gì.

Mới đầu cậu chỉ có ý đồ muốn pheromone của anh, hiện giờ, cậu phát hiện càng ngày càng nhiều ưu điểm hơn từ trên người Hoắc Ngạn Lễ.

Cậu thật cẩn thận đưa mắt nhìn Hoắc Ngạn Lễ im lặng ngồi trên xe lăn, có lẽ anh cũng không chán ghét cậu chứ?

Chính cậu cũng cảm thấy mình rất quá phận, xem như bức hôn, cũng may tính tình người ta tốt, không chấp nhặt với cậu, cho nên cậu nhất định sẽ đối xử tốt với cậu!

Hai người một đường mang "tâm sự" trở về, Hoắc Ngạn Lễ đưa cậu đến nhà, lập tức chuẩn bị rời đi.

“Từ từ.”

Yến Trì e lệ ngượng ngùng, hôm nay đi dạo một ngày, mục đích của cậu còn chưa đạt được, thấy Hoắc Ngạn Lễ vẫn không chủ động nhắc tới, vậy cậu chỉ có thể mặt dày đòi.

Cậu chớp đôi mắt: “Tôi có thể hút một ngụm pheromone của anh không?”

**

Yến Trì phát hiện Hoắc Ngạn Lễ là một người đàn ông có nội tâm thẹn thùng cực độ, một người đàn ông cũng đã 28 tuổi, kết quả bị cậu đùa giỡn ba ngày cũng không có để ý đến cậu.

Cậu bắt đầu khắc sâu suy xét chính mình một chút, cảm thấy mình có chút sai, nhưng mà cậu thật sự không nhịn được, pheromone của anh thật sự quá dễ nghe, cậu có chút nghiện.

Nếu như có lần sau, ước chừng cậu vẫn muốn.

Mà Hoắc Ngạn Lễ ở chỗ này, khác với dự đoán thẹn thùng của Yến Trì, lúc này anh đang bố cục chuyện sau khi trở về Lệ Thành.

Chẳng qua kế hoạch không theo kịp biến hóa, bởi vì hôn sự này, anh quyết định trì hoãn thêm hai tháng trở về Lệ Thành.

Doãn Đồng bất đắc dĩ nói: “Nếu như ngài lại không quay về, ông cụ khả năng muốn đánh chết ta.”

Hoắc Ngạn Lễ không có chút lòng đồng tình nào, anh cúi đầu nói: “Dù sao trở về trở về cũng là một cục diện hỗn độn.”

“Đây còn không phải do ngài làm ra sao?”

Tuy rằng người ở Hải Thành, nhưng lại lầm Lệ Thành không được an bình, cố tình ngày anh phải trở về càng ngày một kéo dài, hiện tại khen ngược, trực tiếp định ra một cuộc hôn sự, ông cụ hiện tại còn chưa biết, nếu như đã biết, chỉ sợ lại làm ầm ĩ một trận.

Đau đầu, tương đối đau đầu.

Nhưng Hoắc Ngạn Lễ lại có một bộ dáng hoàn toàn thờ ơ, cũng chỉ có thể để lại một trợ lý của anh bơ vơ không nơi nương tựa, hai bên chu toàn.

Nội tâm Doãn Đồng hoạt động vô cùng thường xuyên, đáng tiếc ông chủ nhà hắn ta cũng không hề quan tâm đến hoạt động nội tâm của hắn ta, thậm chí còn……

Anh còn đang xem trang phục tình nhân..

Vậy là thật sự coi trọng Omega kia sao?

Tâm tư ông chủ quá khó đoán, Doãn Đồng chỉ có thể khẩn cầu đến lúc đó quay về Lệ Thành ông cụ có thể phạt anh nhẹ một chút.