Chương 5.2

Yến Trì và Hoắc Ngạn Lễ được phân ra hai nơi kiểm tra, sau khi Hoắc Ngạn Lễ đưa Yến Trì vào, tùy ý y tá đưa anh đến một nơi khác.

Nếu như muốn thu thập pheromone của Alpha, kỳ thật là rất khó được, nhất định cần phải được Alpha phối hợp mới có, bác sĩ Dương thấy anh ngồi ở trên xe lăn, còn đặc biệt chuẩn bị một túi dịch dinh dưỡng, miễn cho đến lúc đó anh chịu không nổi té xỉu.

Nhưng mà làm hắn ngoài ý muốn chính là anh vậy mà kiên trì, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, hắn không khỏi bội phục nói: “Tố chất thân thể của anh cũng không tệ lắm.”

Hoắc Ngạn Lễ cười cười, vẫn không trả lời.

“Kết quả kiểm tra trong chốc lát không có, đại khái sẽ có kết quả trong vòng nửa tháng, đến lúc đó kết quả kiểm tra gửi qua bưu điện đến nhà họ Yến.”

“Gửi qua bưu điện đến địa chỉ này đi.” Hoắc Ngạn Lễ đưa tới một địa chỉ, cũng nói: “Tháng sau là ngày cưới của tôi và Yến Trì, tôi muốn xem báo cáo trước cậu ấy.”

“Được chứ.” Bác sĩ Dương không ngờ bọn họ đã chọn ra ngày kết hôn, hắn đương vui vẻ thay cho Yến Trì từ tận đáy lòng, nhưng mà chân của anh…

Bác sĩ Dương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi ra.

Yến Trì ra khỏi phòng kiểm tra, lập tức muốn tìm Hoắc Ngạn Lễ, quả nhiên một khắc cũng không thể rời khỏi.

“Thu thập pheromone rất đau phải không?”Yến Trì vén tay áo anh lên, nhìn thấy trên cánh tay anh bị đâm một mảnh sưng đỏ, hơn nữa toàn bộ cánh tay anh đều rất lạnh.

Tay Yến Trì ngược lại rất ấm áp, giống như một cái lò sưởi nhỏ, cậu dùng tay của mình phủ lên trên cánh tay anh, nóng lạnh chạm nhau, làm Hoắc Ngạn Lễ lấy lại tinh thần, anh nhíu mày muốn rút cánh tay ra, lại bị Yến Trì đè lại: “Tôi sưởi ấm cho anh, như vậy cánh tay anh sẽ không lạnh như băng nữa.”

Hoắc Ngạn Lễ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Yến Trì như có chút đăm chiêu gì đó.

Đây rốt cuộc là một người như thế nào?

**

Trên xe, Hoắc Ngạn Lễ dựa lưng vào ghế, hiếm khi không nhìn gì, chỉ ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Doãn Đồng ngồi ở ghế lái phụ mở miệng nói:“Ngày trở về Lệ Thành đã được quyết định rồi, vào ngày mười tháng sau, nhưng mà ngài đã đồng ý hôn lễ…”

Hắn ta không có nhận được hồi đáp, lẩm bẩm lầm bầm nói: “Boss, tại sao ngài lại đồng ý hôn lễ này? Ngài thật sự muốn kết hôn với cậu ấy sao?”

Doãn Đồng đi theo bên người anh tám năm, tám năm qua, hắn ta đã nhìn anh vì báo thù mà xoay chuyển và bố cục như thế nào, hiện tại thật vất vả mới có thể đồng ý rồi.

Hắn ta thật sự không hiểu được hắn trong lòng suy nghĩ cái gì.

Qua một lúc lâu, Hoắc Ngạn Lễ mới lên tiếng, chẳng qua anh lại nói: “Thời gian trở về lại kéo dài thêm một tháng.”

“Vì sao?”

“Không có vì sao, không cần tôi phải tự mình sắp xếp chứ?” Hoắc Ngạn Lễ từ trước đến nay nói một không hai, hắn ta là một trợ thủ, tuy rằng cực kỳ không hiểu hành động của anh, nhưng mà cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.

“Được rồi.”

Mà bên này, sau khi Yến Trì về đến nhà, nhất thời cảm giác cả người đều không được tự tại, quả nhiên rời khỏi pheromone của Hoắc Ngạn Lễ, cậu lập tức giống như cá rời khỏi nước.

Cho nên nói, tác giả cũng không phải muốn đuổi cùng gϊếŧ tận, tốt xấu gì cũng an bài cho cậu một con đường sống.

Người sống thì phải lạc quan, cậu tự an ủi mình như vậy, phảng phất người hai ngày trước an tĩnh chuẩn bị chờ chết kia không phải là cậu.

Yến Yểu vẫn hiếm khi thấy cậu vui vẻ như vậy, đồng thời trong lòng không dễ chịu, lại vui vẻ thay cho cậu.

“Anh trai à, anh ở chung với Hoắc Ngạn Lễ thế nào rồi? Anh ấy có tốt không?”

“Anh ấy à.” Yến Trì suy nghĩ một chút, mới khen ngợi: "Anh ấy rất dịu dàng, bình thường rất yên tĩnh, đối xử với anh cũng rất tốt.”