Chương 7

Tạ Ứng đưa Lục Diên đi ra bệnh viện, đi đến ven đường lại xuất hiện một chút khó khăn.

Anh lái xe máy, một chiếc Harley màu đen, thời điểm tới đây toàn là phong cách hung dữ, hiện tại quay đầu nhìn về phía nhóc con ngoan ngoãn đang nắm lấy tay áo anh.

Nhỏ xíu như vậy, nếu ngồi xe máy không phải sẽ trực tiếp bay lên luôn sao?

Tạ Ứng bị chính hình ảnh trong đầu mình làm hoảng sợ, kéo Tiểu Lục Diên, nghiêm túc nói: “Đi, đi gọi taxi.”

Người qua đường đi qua chân run run, thiếu chút nữa nghe thành “đi, đi cướp”.

Nhanh chóng quay đầu lại, lại chỉ thấy một thanh niên cao lớn thô kệch, hơi hơi khom lưng ôm lấy cô bé, đứng ở ven đường vẫy vẫy tay.

À gọi xe.

Chỉ là ngoại hình của Tạ Ứng quá hung dữ, đứng nửa ngày cũng không có xe dừng lại.

[Có nhầm không? Thấy cũng không dừng, mắt mù sao? Trời nắng như vậy, lại không bắt được xe, đem con bé phơi hỏng rồi thì làm sao bây giờ?]

Trong đầu Lục Diên nghe được âm thanh.

Muốn hỗ trợ!

Mẹ nói, người khác giúp đỡ mình, chính mình cũng phải báo đáp.

Cô bé nhanh chóng giơ tay khoa tay múa chân trong chốc lát, tất nhiên là Tạ Ứng xem không hiểu.

“Nhóc làm gì vậy? Có ý gì?”

Lục Diên cũng không sốt ruột, buông tay Tạ Ứng nhanh chóng đến ven đường.

“Cẩn thận!”

Tạ Ứng bị hành động của cô dọa sợ đến mức tim muốn ngừng đập, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Không nghĩ tới đứa nhỏ chỉ đứng ven đường, nâng tay lên hướng về phía mấy chiếc xe vẫy vẫy, một bên còn nhảy nhót, giống như muốn làm tài xế chú ý đến cô.

Đây là...gọi xe?

Tạ Ứng nhìn vài giây sau đó đã bị manh hỏng rồi.

Tuy rằng cô bé hiểu chuyện như vậy, nhưng việc gọi xe này, không phải việc một đứa nhỏ có thể...

Kít-------

Một chiếc xe taxi vững vàng dừng lại trước mặt, tài xế ló đầu ra cười hỏi: “Bạn nhỏ, muốn ngồi xe sao.”

Lục Diên vội vàng gật đầu, sau đó cao hứng chạy về phái Tạ Ứng, túm tay anh kéo lên xe.

Tạ Ứng từ kinh ngạc sau đó dần hoàn hồn, sau đó nhìn thấy tài xế tủm tỉm cười mà nhìn Lục Diên, bộ dáng không phải người tốt, lập tức đen mặt.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng có suy nghĩ lung tung, nếu không...”

Anh nắm tay thành cái nắm đấm.

Sau đó quay đầu cười một cái so với tài xế càng không giống người tốt hơn, sờ sờ đầu Lục Diên.

“Thật lợi hại.”

Tiểu Lục Diên trong lòng vui vẻ, cảm xúc biến hóa càng thêm nhảy nhót, khoa tay múa chân muốn nói cái gì, nhưng một động tác Tạ Ứng cũng xem không hiểu.

Anh nhìn đến mức mơ hồ.

Chóp mũi Lục Diên toát mồ hôi, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, hứng phấn khoa tay múa chân, trên mặt treo một nụ cười xán lạn.

Cô nói, từ sau khi mẹ đi rồi, không còn có người khen cô nữa, đại ca ca chính là người đầu tiên.

Cô rất vui vẻ!

Cô muốn nói cho đại ca ca.

Chỉ là đại ca ca nghe không hiểu.

Động tác của cô càng thêm vội vàng, sốt ruột đến sắp khóc, nước mắt đọng lại ở hốc mắt, như thế nào cũng không rớt xuống.

“Nhóc làm sao vậy? Không thoải mái sao?

Tạ Ứng bị dọa sợ, muốn an ủi.

Vừa mới nâng tay lên, cô bé đột nhiên đứng phắt dậy, ôm chặt cổ anh.

[Đại ca ca, anh thật tốt.]

Ngay sau khi Tạ Ứng mang Lục Diên rời đi, khu nằm viện tầng 12 vào mấy người đàn ông trung niên đi lên.

Đi tuốt đằng trước là một người tây trang phẳng phiu, khuôn mặt trung niên nghiêm túc, phía sau là mấy người trẻ tuổi không sai biệt lắm.

Nhanh chóng đi theo anh ta, một bên cáo cáo: “Đường tổng, chi nhánh ở công ty bên kia gần đây xảy ra một chút vấn đề nhỏ, nhưng mà bọn họ đã giả quyết rồi, lúc tiến hành đấu thấu hạng mục, không cẩn thận bị đối phương...”

Mới nói được đến đây, vừa vặn đi đến hành lang trước cửa phòng bệnh. Đường Gia Cùng xua tay.

“Chờ lại nữa lại nói.”

Sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Thấy người nằm trên giường bệnh, thấp giọng mở miệng: “Ba.”

Lão gia gia đùa nghịch bông cúc nhỏ Lục Diên mang tới lúc sáng trong tay, vừa nhìn thấy người trước mắt, lập tức tức giận sôi máu.

Ném bình hoa choang một tiếng.

“Cậu còn biết đường tới xem tôi!”

Đường gia liền nói: “Ba, ba cũng biết con có rất nhiều lịch công tác, chưa thể sắp xếp thời gian, hơn nữa bác sĩ nói, bệnh của ba đã sớm bình phục ba ngày trước.”

“Khỏi bệnh thì cậu không cần tới?”

Đường Nghị hừ lạnh một tiếng, nhìn con trai lớn trước mặt, há miệng thở dốc, lời muốn nói cũng không nói ra được.

Thở dài một hơi: “Ba biết, con bởi vì còn áy náy với em gái...”

“Ba.” Đường Gia Cùng vội vàng ngăn ông lại, kìm nén cảm xúc. “Đừng nói nữa.”

Chuyện này, chính là uy hϊếp trong lòng Đường Gia Cùng.

Ngữ khí Đường Nghị hơi hòa hoãn.

“Không tìm được? Không phải nghe được tin tức mới chạy tới sao?”

Đường Gia Cùng lắc đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện vài phần thất vọng.

“Không phải em gái.”

“Đã tìm đến 5 năm, con bé còn muốn trốn đến khi nào? Có lẽ lúc trước, ba không nên ép con bé liên hôn, là ba sai...”

Đường Nghị nắm chặt tay, trong lòng hối hận.

Đường Gia Cùng cắn chặt răng: “Ba, đừng nói nữa, nên xuất viện rồi.”

Nhìn con trai lớn trước mặt, Đường Nghị trong lòng rõ ràng, con trai oán hận chính mình, hận ông quá mức, ép con gái, 5 năm không có tin tức, làm cho anh em bọn họ chia lìa.

Ông vẫy vẫy tay. “Được được, xuất viện đi.”

Đường Gia Cùng: “Bây giờ con gọi người vào thu dọn đồ đạc.”

“Không cần, không có đồ gì hết, nhưng mà vẫn có thứ muốn mang đi.” Ông nhớ tới mấy hôm nay thường xuyên nhận được quà, xoay người cầm lấy mấy bông cúc non trên bàn.

Đóa hoa giống như ánh mặt trời xán lạn, an tĩnh lại tốt đẹp, làm ông không khỏi cười nhạt.

“Đúng rồi, ta tính toán nhận nuôi một đứa bé.”

Đường Gia Cùng sửng sốt: “Ai?”

Đường Nghị: “Một đứa nhỏ ở cách vách, mấy ngày nay thường xuyên đến thăm ta, đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, ta muốn mang con bé đi cùng.

Đường Gia Cùng cau mày.

“Ba, nếu ba muốn như vậy, ít nhất cũng phải được người nhà con bé đồng ý.”

Đường Nghị nói: “Đứa nhỏ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, ta nhìn liền đau lòng. Hơn nữa hộ sĩ nói, con bé nằm việc mấy ngày vẫn không có người đến thăm, phỏng chừng là người nhà không còn nữa, hoặc là đối xử với con bé không tốt, ta muốn đưa con bé về.

“Hơn nữa con bé với em gái con giống nhau.”

Nghe thấy lời này, Đường Gia Cùng tức khắc có chút kinh ngạc.

“Không nói được sao?”

“Ừ.” Đường Nghị gật đầu nói: “Ta muốn mang con bé đi.”

Đường Gia Cùng thỏa hiệp, phân phó trợ lý một tiếng.

Trên mặt lão gia gia lộ ra vài phần vui mừng, cầm bông cúc non đứng ở cửa, mong đợi cô bé tới.

Đợi một hồi lâu trợ lý mới gấp gáp trở về cùng Đường Gia Cùng thì thầm một lát.

Sắc mặt Đường Gia Cùng hơi hơi trầm xuống.

“Ba, đứa nhỏ kia đã bị người khác đưa đi rồi.”