Chương 2

Vốn dĩ anh đang có tâm trạng không tốt, nhảy mắt lửa giận đột nhiên dâng cao.

Bởi vì anh bước đi quá nhanh, người che dù không đuổi kịp, mưa rơi trúng vai, một ít rồi lại một ít, khiến cho sắc mặt càng thêm khó coi, anh lắc lắc vai, lửa giận làm cho nước xung quanh ngay lập tức bốc hơi.

Xe lớn vội vàng nói: “Là là trẻ con không hiểu chuyện. Em sẽ dọn dẹp nó.”

Anh ta vừa nói xong liền tóm lấy chân cô bé và thô bạo ném sang bên cạnh.

Lúc này, cô bé cuối cùng cũng giãy giụa, nhưng đáng tiếc sức lực của cô quá yếu, không biết lượng sức mình, chẳng mấy chốc đã giống như một miếng vải rách bị ném trên bãi cỏ ven đường

“Còn thở không?” Tả Ứng cố ý đứng xa xa, cau mày hỏi.

"Còn." Xe lớn đáp lại

"Vậy được rồi, đi thôi."

Trong khu vực nhỏ này có rất nhiều cư dân và cũng có rất nhiều trẻ em, ước chừng một thời gian nữa ba mẹ đứa bé không thấy sẽ đi tìm.

Chạy ra ngoài vào một ngày mưa thật không đáng để cảm thông, Tạ Ứng lười lo chuyện bao đồng.

Sau khi “dọn” đường sạch sẽ, anh nóng lòng muốn đi ngay, nghĩ đến việc về nhà và thay quần áo ngay lập tức.

Mới đi được mấy bước, khi chuẩn bị đi ngang qua đứa bé trên mặt đất, người kia đột nhiên co giật, ngẩng khuôn mặt đầy bùn lên, hai mắt sáng ngời đến lạ thường.

Nhìn Tạ Ứng, gian nan hé miệng.

Khóe miệng giật giật, nhưng chỉ có thể phát ra một âm thanh tê dại, thậm chí không có nửa âm tiết.

Có lẽ trong đôi mắt ấy có khát vọng sinh tồn quá mãnh liệt khiến Tạ Ứng khựng lại trong giây lát, thế mà lại có chút mềm lòng.

Ngữ khí cũng nhẹ nhàng đi một chút.

“Lẩm bẩm cái gì? Có việc tìm mẹ nhóc đi."

Sau đó nhấc chân lên rời đi.

Anh vừa bước một bước, cô bé trên mặt đất đột nhiên dùng hết sức lực, không hề báo trước, dùng ngón tay gầy gò khô khốc đầy bùn đất tóm lấy ống quần của anh.

Tạ Ứng ngay lập tức hóa đá.

Động tác cứng đờ cúi đầu, bởi vì quá gầy mà gương mặt nhọn hoắt. Đôi mắt cô bé đỏ hoe, nước mắt cùng nước mưa rơi xuống, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nhưng trong đầu Tạ Ứng giống như có ba chiếc xe ngựa lớn chạy qua.

Trên đó chở tận mấy trăm người, toàn là những ông già nửa tháng chưa tắm, người quá hôi thối, nửa tiếng cũng không thoát khỏi nỗi sợ này.

Bởi vì nó rất đáng sợ.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây...

Ống quần vẫn không được bỏ ra.

Nước mắt Lục Diên rơi như mưa, trong lòng tràn ngập ủy khuất.

Sau khi bị đuổi ra ngoài, cô bé đã ngủ ở đây rất lâu, cơ thể lạnh ngắt, không còn chút sức lực nào, cũng không dám khóc.

Khi mới đến em trai thường túm bím tóc của cô bé, cướp đồ đạc của cô, nhưng khi cô khóc, mẹ mới của cô sẽ tức giận.

Mẹ mới không thích cô khóc, mỗi lần cô khóc đều đánh vào tay còn nói nếu cô bé còn khóc nữa thì ba sẽ không cần cô nữa.

Chính vì cô không ngoan nên mẹ mới mới không cần cô, ba cũng không cần cô.

Vì vậy cho dù Tiểu Lục Diên cảm thấy rất khổ sở, cũng chỉ dám trộm khóc trong lòng.

Nhưng hôm nay cô bé không thể chịu đựng được, đau đầu đến nơi nước mắt, mẹ liền đuổi cô ra ngoài.

Vốn dĩ Lục Diên rất biết lượng sức mình, tính toán giống như trước đây đợi mẹ mới bình tĩnh lại, quay lại xin lỗi mẹ là có thể về nhà.

Nhưng sau đó trời đột nhiên đổ mưa, toàn thân cô ướt sũng, càng ngày càng khó chịu, đầu nặng quá không nhấc nổi, không cẩn thận liền ngủ mất.

Trong giấc mơ, mẹ cũng nói cô không ngoan rồi rời đi, Lục Diên vừa đuổi theo vừa khóc, nhưng dù thế nào đi nữa cô bé cũng không thể đuổi kịp.

Trong cảnh thương tâm ấy, cô đột nhiên cảm thấy đau đớn rồi tỉnh dậy.

Mưa đánh mạnh đến nỗi cô không thể mở mắt, mọi bộ phận trên cơ thể đều đau nhức nhưng cô vẫn ngoan ngoãn chịu đựng, không dám khóc.

Mãi đến khi có người ném cô xuống bụi cỏ, đôi tay đau nhức, cô bé mới không nhịn được mà rơi nước mắt.

Bây giờ trời đang mưa, mẹ nói trời mưa sẽ không nhìn thấy nước mắt, nếu vậy đại ca ca sẽ không nhìn thấy cô khóc, sẽ không tức giận đúng không?

Cô ngẩng đầu lên, đón những hạt mưa, nở một nụ cười ngoan ngoãn.

Lúc mới tới đây, mẹ mới rất thích cô nghe lời.

Cô nghe lời.

Thực sự nghe lời

Cho nên không cần lại đuổi cô đi.

Cô một bên mỉm cười, một bên rơi nước mắt nương theo mưa thành những giọt lớn lăn xuống dưới.

Nhìn thấy hình ảnh kì quái như vậy, làm trong lòng Tạ Ứng bớt hung hăng một chút, thậm chí còn quên mất thói quen sạch sẽ của mình, không đem cô bé vứt ra.

Ngữ khí ôn hòa một ít, nhưng vẫn lớn tiếng nói:

"Lôi kéo tôi làm gì?”

Tiểu Lục Diên há miệng thở dốc, vội vàng giống như muốn nói chuyện nhưng một chữ cũng không phát ra được, chỉ có bàn tay càng siết chặt ống quần anh hơn.

Người cô đau quá.

Đại ca ca trước mặt này thoạt nhìn có vẻ hung dữ, nhưng xung quanh lại tỏa ra không khí ấm áp, thật thoải mái.

Đừng đi.

Đừng tức giận, em sẽ ngoan.

Đại ca ca...

Đại ca...ca...

Đầu cô càng ngày càng nặng, Lục Diên liều mạng muốn giữ lấy anh, nhưng vẫn không thể chống lại thân thể mệt mỏi cùng sự đau đớn, thống khổ,

Trong lúc sắp mất đi ý thức, trong đầu đột nhiên xuất hiện một âm thanh hùng hùng hổ hổ nghe có vẻ tức đến hộc máu.

[Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó bẩn hết quần của lão tử!]

Nhưng rõ ràng đại ca ca không có há mồm...

Đầu nhỏ Lục Diên nhảy ra một dấu hỏi chấm, sau đó liền mất ý thức.

Tạ Ứng đứng tại chỗ, vẫn duy trì tư thế nhìn xuống không nhúc nhìn, nhìn đôi mắt cô bé dần dần khép lại, đồng thời một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất.

“Ứng ca, chỉ là một đứa nhỏ quan tâm làm gì?” Xe lớn tiến lên nói

Tạ Ứng không trả lời.

Vốn dĩ tâm tình khó chịu đã sớm bị hình ảnh giọt nước mắt chiếm lấy, dịu xuống một cách kì dị.

Anh ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán của cô bé dính đầy bùn đất, vậy mà không hề có nửa điểm ghét bỏ, chỉ là độ ấm nóng nỏng làm anh lần nữa nhíu mày.

“Phát sốt.”

Hơn nữa nhiệt độ còn không thấp.

Xe lớn: "Biết, ai chưa từng bị bệnh? Người nhà không quan tâm đến con bé, vậy chúng ta quan tâm cái gì?"

Cái người thanh niên trẻ tuổi mập mạp đi tới nói: "Cũng không hẳn, nhìn quần áo của đứa bé này, có khi là trẻ mồ côi đi lạc."

Nếu có ba mẹ, sao họ có thể mặc kệ đứa con gái đáng yêu thành như vậy.

"Mập mạp, cởϊ qυầи áo ra." Tạ Ứng nhướn mi, nói một câu

"Cái gì?"

Hắn phản ứng không kịp

Đúng lúc đang do dự lại thấy Tả Ứng đã chờ đến mức mất kiên nhẫn, anh trực tiếp kéo khóa áo khoác, cởi ra, bên trong chỉ mặc chiếc áo phông, lộ ra thân hình cơ bắp cuồn cuộn.

Sau đó anh cúi xuống mặc quần áo vào người cô bé.

Duỗi tay

Ôm lấy cô! Đi! Tiếp!

Hồ ly với mập mạp nháy mắt kinh ngạc.

Ứng ca không phải có thói sạch sẽ sao?

Ngày thường khói bụi không cẩn thận dính trên người anh, anh liền nổi trận lôi đình, hỏi thăm mười tám đời tổ tông, thuận tiện tặng cho họ mấy cú đấm.

Tất xấu này vẫn luôn không tốt, người khác không biết nhưng bọn học đã đi theo Tạ Ứng năm năm, tất nhiên là biết bí mật này.

Nhưng bây giờ, tại sao đột nhiên lại trở nên tốt hơn?

Thậm chí còn dùng quần áo của mình bao bọc lấy một bé gái cả người đầy bùn đất.

Chịu không nổi một chút vết bẩn nhưng lại trực tiếp đem người từ dưới đất bế lên, nước mưa và bùn dính vào nhau, anh chỉ âm trầm nhướn mi, lộ ra vẻ mặt trịnh trọng như trước, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Ôm cô bé nhanh chóng đứng dậy, cơ thể cứng ngắc như bị trúng bom.

Chính xác là giống như một đứa bé làm bằng thủy tinh dễ vỡ

Tiến lên vài bước, quay đầu lại phát hiện những người khác đều không đuổi kịp.

"Nhìn lão tử làm gì? Chúng mày bị con mẹ nó chặt đứt chân rồi à?"

Anh mắng một tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước.

Chỉ có thể nghe miệng liên tục phun ra lời hay ý đẹp, càng ngày càng xa.

"Mẹ nó, dơ muốn chết..."

"Mẹ nó, sao lại nhẹ thế?"

“Này mẹ nó chắc chỉ mới vài tuổi thôi nhỉ? Sẽ không tắt thở chứ.."

“Con mẹ nó!"

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Lục Diên thật ra đã năm tuổi, chỉ vì suy dinh dưỡng nên nhìn nhỏ hơn một chút.

editor: Thương nu9 quá=((