Chương 5: Tiền duyên (năm)

Đến Khương phủ, Khương Trầm làm một chủ nhà cực kỳ tận tâm, sau khi bọn họ dùng xong bữa tối thì trời cũng đã khuya.

Tần Kiều ăn nhiều đến mức buồn ngủ không mở nổi mắt, liền đi nghỉ ngơi sớm.

Đã là đêm khuya.

Nước chảy ở hậu viện róc rách, ánh trăng chiếu lên dòng nước chảy, llàm cho mặt nước lại phản chiếu đầy sao.

Dưới tàng cây liễu cao vυ"t, Khương Trầm chắp tay sau lưng đứng đó.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Tạ Tinh Lang.

Thiếu niên cầm thanh kiếm, mặt mày nghiêm nghị.

Hắn vẫy tay với thiếu niên: “Tinh Lang, lại đây.”

Tạ Tinh Lang sững sờ trong giây lát, như thể đã trở về bảy năm trước. Bảy năm trước, Khương Trầm cũng ở chỗ này dạy hắn đàn, hắn lén lút ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, lúc đó Khương Trầm tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên tuấn tú trong lòng.

Khi đó hắn rất căng thẳng, một lúc sau, Khương Trầm chỉ cười cười, xoa nhẹ đầu hắn.

Bảy năm đã trôi qua, hắn không còn là thiếu niên không nơi nương tựa như lúc đó.

Hắn đã không cần phải mong đợi ai đó cứu hắn ra khỏi địa ngục.

Thậm chí, hắn đã rất lâu không mơ thấy Khương Trầm nữa.

Không biết từ lúc nào, giấc mộng của hắn đã được lấp đầy bởi nữ nhân đầy sức sống hoạt bát kia.

Nhưng nếu là như vậy, tại sao hắn lại đáp ứng yêu cầu của Khương Trầm đến phủ của hắn, tại sao lại ở trong đêm khuya, giấu Tần Kiều một mình đến đây.

Khương Trầm từng bước một đi về phía hắn, hắn cũng từ trong hồi ức trở về hiện thực.

Thiếu niên mím môi nâng kiếm, kề cổ Khương Trầm.

Khương Trầm không chút sợ hãi, nhẹ nhàng né kiếm, tiếp tục đi về phía trước.

Tạ Tinh Lang cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi giấu trong đáy lòng, mang theo nước mắt, và cả sự đau xót năm xưa: “Lúc đó ngươi, tại sao làm như vậy?”

“Huynh trưởng đoạt quyền, Khương gia đại loạn.” Khương Trầm đặt tay lên vai thiếu niên, phủi chiếc lá rơi trên vai: “Nếu ta không đưa ngươi đi thật xa, ngươi sao có thể sống sót đến hôm nay?”

“Tinh Lang đã cao lớn rồi.” Hắn cười nói: “Bây giờ đã cao bằng ta rồi, không còn là đứa trẻ đuổi theo ta năm đó nữa.”

Tạ Tinh Lang nhất thời không biết nói gì.

Câu trả lời chờ đợi bao nhiêu năm, hóa ra là như vậy.

Có lẽ Khương Trầm là đang có lệ với hắn, hoặc là đang lừa dối hắn. Nhưng lúc này, hắn nhận ra rằng mình không còn quan tâm đến câu trả lời này nữa.

Chỉ là một chấp niệm cần được giải đáp, còn câu trả lời này có phải là sự thật hay không, đã không còn quan trọng.

“Tinh Lang, trở về bên cạnh ta đi.” Khương Trầm không để tâm sự trầm mặc của hắn, vẫn mở miệng nói.

“Không...” Thiếu niên đột nhiên có chút bối rối, nắm chặt vỏ kiếm: “Ta đã có người yêu, hơn nữa ta rất yêu nàng.”

Ngày đó nữ nhân ấy cũng nói như vậy, đáy lòng Khương Trầm dâng lên du͙© vọиɠ phá hủy tối tăm, một đôi uyên ương như vậy a, thật sự xứng đôi.

Hắn híp mắt, vừa định nói, thì tầm mắt đột nhiên quét qua bóng người sau bụi cây.

Hắn cười, hạ giọng “Ngươi yêu nàng ấy thật sao?”

“Tinh Lang, ngươi vẫn còn dùng thanh kiếm ta đưa cho ngươi năm đó.” Hắn tùy ý đặt tay lên bàn tay đang nắm vỏ kiếm của thiếu niên, khiến cho thiếu niên run lên, hắn vừa lòng cười nói: “Có thể ngươi đã yêu nàng ấy, nhưng vậy ta thì sao, ngươi đã thực sự quên ta chưa?”

Nam nhân dung mạo tuấn tú nhưng lại vô cớ có một chút phật tính, khẽ thì thầm từng chữ: “Nếu ngươi hôn ta một lần, mà vẫn không có cảm giác, ta sẽ tin ngươi yêu nàng ấy.”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên, Giang Thần cười nói: “Trước đây không phải đuổi theo đòi hôn ta sao?”

Hắn như ác ma dụ dỗ người khác: “Lẽ nào ngươi không muốn biết, ngươi rốt cuộc là thích ta hay là thích Tần Kiều sao?”

Tạ Tinh Lang nhìn khuôn mặt gần gũi tuấn tú trước mặt.

Hắn hôn lên.

Chỉ là một nụ hôn lướt nhẹ qua cánh môi.

Cảm giác nụ hôn này mang đến hoàn toàn khác với cảm giác khi hôn Tần Kiều, không có tim đập nhanh, không có khẩn trương, cũng không có ngượng ngùng, thậm chí còn có chút chán ghét.

Hóa ra từ lâu hắn đã không còn yêu Khương Trầm.

Tần Kiều bây giờ đang làm gì, nàng đang ngủ sao? Nhất định là đang nằm trong chăn ngủ thật ngon, hắn bỗng nhiên rất muốn được gặp nàng.

Sau khi chấp niệm năm xưa được gở bỏ, điều hắn muốn làm nhất chính là nói cho Tần Kiều rằng, hắn rất yêu nàng, hắn rất muốn nói cho nàng biết nỗi đau khổ mà hắn đã phải chịu đựng khi còn là trẻ lưu lạc, muốn đem những ủy khuất năm đó kể cho nàng nghe, muốn ôm nàng vào trong lòng, nhìn vẻ mặt đau lòng của nàng.

Hắn nhớ, muốn hôn nàng.

Đang chuẩn bị đẩy Khương Trầm ra đi tìm Tần Kiều, liền nghe thấy phía sau có tiếng động.

Trong lòng đột nhiên dâng lên hoảng sợ, hắn hoảng loạn quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Tần Kiều, nữ nhân mặc y phục màu xanh, đứng sau cành cây, nhìn hai người bọn họ, khuôn mặt tái nhợt.

Bữa tối nàng ăn quá nhiều, có hơi đầy bụng, nên nửa đêm phải thức dậy để tiêu hóa. Nhưng lại nhìn thấy Tạ Tinh Lang và Khương Trầm.

Nàng không biết tại sao họ lại lén lút trốn sau bụi cây.

m thanh hai người nói chuyện không lớn, nên nàng không nghe được nhiều.

Chỉ nghe thấy những lời nói mơ hồ, hóa ra thanh kiếm của Tạ Tinh Lang là do Khương Trầm đưa cho hắn.

Nàng ngẩn người, thanh kiếm này đã ở cùng Tạ Tinh Lang nhiều năm, đối với Tạ Tinh Lang mà nói, cũng giống như Nguyệt Trừng đối với nàng.

Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người không đơn giản như vậy.

Giây tiếp theo, nàng mở to mắt kinh ngạc.

Nàng nhìn thấy Tạ Tinh Lang hôn Khương Trầm.

Cảm giác ghê tởm và buồn nôn lập tức ập đến.

Tần Kiều vô cùng hoảng loạn, rời khỏi đây trước, rời khỏi đây trước, nàng không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng khi xoay người lại, Nguyệt Trừng lại bị một cành cây vướng vào rơi xuống đất.

m thanh va chạm của Nguyệt Trừng phát ra, rất rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.

Máu của nàng dường như đông lại, nàng ngẩng đầu lên, vô thố đối mặt với Tạ Tinh Lang.

Thiếu niên dường như còn bối rối hơn cả nàng, hắn bước nhanh về phía Tần Kiều, muốn giữ chặt nữ nhân.

Trực giác mách bảo hắn, bây giờ hắn phải làm gì đó, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, khiến hắn không thể gánh nổi.

“Kiều Kiều” Thiếu niên thậm chí lảo đảo sắp ngã “Muội nghe ta giải thích.”

Tần Kiều chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều là bóng chồng, giải thích cái gì, nàng đã tận mắt nhìn thấy Tạ Tinh Lang chủ động.

Những nụ hôn thường ngày của hai người, hầu hết đều là nàng chủ động.

Nàng cơ hồ muốn cười lạnh ra tiếng.

Thật ghê tởm, thật ghê tởm, thật ghê tởm,

Hóa ra là Tạ Tinh Lang thích nam nhân.

Chả trách ban ngày lại đáp ứng nhanh như vậy.

Chả trách nhiều năm như vậy luôn quý trọng giữ gìn thanh kiếm.

Chả trách chuyện năm xưa luôn giữ trong lòng, không chịu thổ lộ.

Trong lúc ngẩn ngơ, nàng chợt nhớ tới trong phòng Tạ Tinh Lang có một pho tượng Bồ Tát nhỏ chạm ngọc, khuôn mặt đó không phải có năm phần giống với Khương Trầm sao.

Tất cả manh mối trong quá khứ đều được nàng xâu chuỗi với nhau, khiến hô hấp của nàng cũng có chút khó khăn.

Nàng lùi lại hai bước.

Thấy nàng lùi bước, thiếu niên càng lúc hoảng sợ, chạy đến để bắt lấy tay nàng.

Chỉ là chưa chạm vào tay áo của nàng, thì đã bị nữ nhân hất tay ra.

Hốc mắt nàng đỏ hoe, cố nén nước mắt, trừng mắt hung dữ nhìn hắn: “Đừng chạm vào ta.”

Nàng cầm lấy Nguyệt Trừng, tàn nhẫn đẩy tay hắn ra.

Vô số lời nói ác ý quanh quẩn trong lòng, nếu hắn thích Khương Trầm, thích nam nhân, vậy tại sao lại đồng ý với nàng?

Nàng quay đầu nhìn về phía Khương Trầm

Công tử như ngọc đứng dưới ánh trăng, từ xa nhìn nàng, thấy nàng nhìn sang, lại cười với nàng.

Nàng rốt cuộc không chịu nổi. Nàng muốn quay về phải Chiêu Dương, nàng muốn về nhà.

Ở nơi này thêm nữa, nàng sẽ chết mất.

Rút Nguyệt Trừng ra khỏi vỏ, nàng ngự trên kiếm mà đi

Thấy nàng sắp rời đi, Tạ Tinh Lang tiến lên kéo lại, vô cùng hoảng sợ: “Kiều Kiều, muội muốn đi đâu?”

“Buông ra.” Nàng tàn nhẫn, nhưng trong âm thanh lại mang theo tiếng khóc nức nở, “Tránh xa ta ra.” Nàng dứt khoát cắt đứt tay áo của mình, rời đi mà không quay đầu lại.