Chương 4: Tiền duyên (bốn)

“Hai người quen nhau?” Tần Kiều có chút ngạc nhiên, nàng chủ động nắm lấy tay Tạ Tinh Lang.

Tạ Tinh Lang có làn da trắng, sống mũi cao thẳng, một đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ thiếu niên, nhưng lại có thân hình to lớn, cao hơn Tần Kiều rất nhiều, gần như ngang hàng với Khương Trầm.

Hắn mặc một bộ kiếm phục màu xanh trắng, thắt một chiếc đai lưng màu xanh lá, khiến dáng người trông cao hơn.

Thiếu niên cũng nắm chặt tay nàng: “Ta từng gặp khó khăn, nhờ có Khương công tử, mới có thể đến phái Chiêu Dương.” Ngữ khí hắn bình tĩnh, không có gì khác thường.

“Lần này cũng may mà Tử Nghiệp cứu giúp, nếu không ta cũng không thể thuận lợi ra khỏi yêu giới.” Tần Kiều cười nói: “Tử Nghiệp là đại ân nhân của hai chúng ta rồi.”

“Tử Nghiệp?” Tạ Tinh Lang có chút sững sờ, hắn cúi đầu nhìn Tần Kiều, lại ngẩng đầu nhìn Khương Trầm, muốn hỏi đáp án.

Trong lòng hắn đột nhiên có hơi khó chịu, như thể có gì đó quan trọng bị người khác cướp mất. Là bởi vì Tần Kiều gọi tên thân mật của nam nhân khác, hay là vì từ này thuộc về Khương Trầm, hoặc là cả hai, hắn cũng không biết.

Mới có hơn hai tháng, mà không ngờ bọn họ đã thân mật đến vậy?

“Nơi này cách phủ đệ của ta ở Lũng Tây không xa, tại sao không đến đó nghỉ trước?” Khương Trầm nhìn đôi nam nữ nắm tay nhau, trên môi nở nụ cười, “Bằng hữu cũ gặp lại, ta có rất nhiều điều muốn nói với Tinh Lang.”

Nàng vừa mới ra khỏi Cửu U Yêu Giới, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là trở về sư môn phục lệnh. Hơn nữa, vì nụ hôn mà Khương Trầm đã đặt lên môi nàng trong hang động, nàng thực sự không muốn Tạ Tinh Lang và Khương Trầm ở gần nhau.

Luôn có cảm giác tội lỗi khi vượt tường.

Tần Kiều đang nghĩ đến chuyện khước từ, còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên bên cạnh đã mở miệng trước: “Được”.

Nàng vô cùng kinh ngạc.

Sáu năm trước, Tạ Tinh Lang một mình mang kiếm bái nhập môn đệ Thương Vân Phong, thiếu niên cắn răng chịu khổ tu luyện, hơn nữa bản thân hắn rất có thiên phú, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã thành danh.

Nàng lảo đảo theo đuổi bên cạnh Tạ Tinh Lang, phải mất hai năm, mới có thể sưởi ấm khối băng này.

Nhưng hắn chưa bao giờ kể cho nàng nghe bất cứ điều gì về chuyện của hắn trước khi gia nhập phái.

Đương nhiên, nàng cũng chưa từng nghe thấy cái tên Khương Trầm từ miệng hắn.

Nàng bỗng nhiên có chút buồn, vì đã bỏ lỡ những năm tháng trước kia của hắn. Hơn nữa, Tạ Tinh Lang cũng luôn không muốn chia sẻ chuyện lúc trước với nàng.

Tần Kiều cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình: “Vậy làm phiền Tử Nghiệp rồi.”

Trên đường trở về Khương phủ, phải đi qua một con phố phồn hoa náo nhiệt.

Tạ Tinh Lang vẫn luôn nắm tay Tần Kiều, lặng lẽ bước đi.

Khương Trầm đi bên phải nàng, giới thiệu U Châu cho bọn họ.

Tất cả phiền muộn vừa rồi đều bị Tần Kiều bỏ lại phía sau, phiền phức của nàng đến rất nhanh đi cũng rất nhanh, cho nên vui vẻ đi theo lời giới thiệu của Khương Trầm đến những quầy hàng nhỏ trên phố.

Vừa rồi nàng dùng truyền âm phù báo tin bình an cho Bạch sư huynh, còn xin mấy ngày nữa sẽ trở về, Bạch sư huynh chẳng những không nghiêm khắc khiển trách nàng như trước, ngược lại còn đồng ý thỉnh cầu của nàng ở lại thêm vài ngày.

Lúc này nàng không có bất kỳ áp lực nào, Tạ Tinh Lang cũng ở bên cạnh nàng, nàng cảm thấy bản thân hạnh phúc như một con bướm nhỏ.

Cách đó không xa, một quầy hàng lấp lánh thu hút sự chú ý của nàng, nàng khẽ mở miệng, hai mắt sáng lên, lần đầu tiên chủ động thoát khỏi tay Tạ Tinh Lang, chạy tới.

Gian hàng bày đầy đủ loại trang sức tinh xảo, nàng cầm lấy một chiếc trâm cài tóc màu xanh ngọc lục bảo, lấy ra một chiếc khuyên tai màu vàng nhạt: “Bà chủ, giá bao nhiêu?” Nữ nhân đang tuổi nên được yêu thương chiều chuộng, trước đây bận rộn đến mức không có thời gian đi dạo, nàng không thể nhớ lần cuối cùng mình mua những đồ này là khi nào.

“Này, tất cả đều ba mươi đồng một cái” Lão bà bà mỉm cười.

“Kiều Kiều, nàng thích những thứ này sao? Lần trước khi làm đồ trang sức cho tỷ tỷ, trong nhà còn thừa rất nhiều, sau này nàng có thể đến xem, thích cái nào thì lấy.” Khương Trầm nói, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, vừa định đưa cho lão bà bà, lại có người đi trước hắn một bước.

Tạ Tinh Lang đã trả tiền: “Không cần làm phiền đến Khương công tử”, hắn chủ động nắm tay Tần Kiều.

Tần Kiều còn đang hứng thú lật tung đống trang sức, đột nhiên Tạ Tinh Lang nắm tay, có chút không thuận tiện nên kéo ra.

Thiếu niên cau mày lại.

“Tinh Lang” Khuôn mặt Khương Trầm mang theo ý cười, lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Khách khí với ta làm gì?”

Sau khi tìm kiếm một hồi, lại lấy ra một chiếc vòng tay màu hồng khác. Tần Kiều vui vẻ bỏ vào túi càn khôn: “Được rồi, được rồi, Tử Ngiệp, vậy đa tạ ngươi rồi.”

Nhận không của ân nhân cũng không tốt, nàng suy nghĩ một chút, từ trong túi càn khôn lấy ra một mặt dây chuyền bạch ngọc, là lần trước, khi nàng cứu được một người rơi xuống nước, ân lễ của gia đình người đó cho nàng: “Cái này tặng cho ngươi!”

Đây không phải là lễ vật duy nhất mà Tần Kiều tặng hắn trong những ngày này.

Nữ nhân da mặt mỏng, luôn xấu hổ khi vô cớ nhận lợi ích của người khác, mỗi lần hắn đưa cho nàng vài viên yêu đan quý hiếm, hoặc nấu món gì ngon, nàng đều phải móc vài thứ từ trong túi càn khôn ra đưa cho hắn.

Từ san hô ở Đông Hải, đến những cuốn sách nổi tiếng ở Kim Lăng, còn có bảng chữ mẫu của Lâm gia Giang Nam, thậm chí cả rượu mận ở Tiên Minh Các... Nàng giống như một con chuột nhỏ, thích lấp đầy chiếc túi càn khôn của mình với đủ thứ kỳ lạ, thực sự, quá dễ thương.

Khương Trầm "ừ" nhẹ, rồi nhận lấy.

Tần Kiều nghĩ đến Tạ Tinh Lang, chủ động nắm tay hắn, nhưng bị thiếu niên đẩy ra.

Nàng có chút ngỡ ngàng, không chủ động nắm tay hắn nữa.