Chương 2: Tiền duyên (hai)

Trong lúc tu luyện, nàng sẽ quên mất hoàn cảnh xung quanh.

Lần này cũng vậy, ban đầu chỉ nghĩ vận công một lát, nhưng bất tri bất giác nàng lại đắm chìm trong đó, cho đến khi hấp thụ hoàn toàn linh lực của yêu đan.

Khi mở mắt ra, nàng cảm thấy cực thư thái, cảm giác nóng rực trong linh phủ đã phai nhạt, trên người chỉ còn lại ấm áp dồi dào của linh lực, tu vi của nàng cũng lại tăng lên một bậc.

“Đói bụng sao?” Nghe thấy giọng nói của ai đó, nàng bỗng giật mình, ngẩng đầu nhìn lại.

Khương Trầm đã thay y phục trên người, y phục màu xanh nhạt càng khiến hắn trông tuấn tú hơn, hắn đang đốt lửa nướng thịt.

“Khương công tử ra ngoài đi săn sao?” Tần Kiều có chút ngạc nhiên, quả thực nàng cũng đang đói bụng, nàng đứng dậy đi tới nhận lấy thịt nướng Khương Trầm đưa cho.

“Đúng vậy, bắt được một con thỏ, cô nương nếm thử đi.” Trên mặt hắn nở nụ cười, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Nàng cắn một miếng, mở to hai mắt: “Ngon quá.”

“Cô nương thích là được rồi.” Giọng nói của hắn ấm áp.

Năm tháng trong núi rất dài.

Lúc đầu Tần Kiều cảm thấy rất nhàm chán, nhưng sau khi Khương Trầm bình phục vết thương, đưa nàng ra ngoài đi săn yêu thú, tất cả yêu đan có được hắn đều cho nàng.

Nàng có chút ngượng ngùng, khước từ mấy lần nhưng không thành, lần sau gϊếŧ được yêu thú, Khương Trầm vẫn như cũ dùng đao, mổ bụng lấy yêu đan đưa cho nàng.

Được Khương Trầm liên tục cho ăn yêu đan, tu vi của nàng cũng theo đó không ngừng tinh tiến, so với khi ở bên ngoài bí cảnh còn nhanh gấp mười lần.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy rơi vào bí cảnh dường như là một cơ duyên hiếm có.

Ngoài săn yêu thú, Khương Trầm còn chuẩn bị thức ăn cho nàng, thậm chí còn dẫn nàng đi tìm khoai ngọt trong bí cảnh, nướng cho nàng ăn.

Nàng cảm kích đến mức muốn quỳ lạy Khương Trầm.

Điều bất trắc phát sinh là lúc đi săn xà yêu.

Để bảo vệ nàng, Khương Trầm đã bị xà yêu, cắn vào bắp chân. Vết cắn không sâu, nhưng ai có thể ngờ rằng răng của xà yêu lại chứa độc dược.

Nàng dìu Khương Trầm trở lại hang động, cả người nam nhân nóng như thiêu như đốt, chỗ bụng dưới cũng phồng lên. Nàng xấu hổ đến mức mang tai đỏ bừng.

"Tử Nghiệp, huynh nhịn một chút.” Tử Nghiệp là tên tự của Khương Trầm, hắn nói gọi Khương công tử mãi cũng không thuận miệng, nên bảo nàng gọi hắn là Tử Nghiệp. Sư phụ và các sư đệ sư muội đều gọi nàng là Kiều Kiều, vì thế nàng cũng bảo Khương Trầm gọi nàng như vậy.

Nàng định đưa Khương Trầm xuống dòng suối để hắn tỉnh táo một chút, nhưng còn chưa kịp động đậy, nam nhân đã ghì chặt nàng trên vách động.

Sức lực của hắn mạnh đến mức khiến nàng gần như không thể phản kháng.

Nàng vô cùng cấp bách, vừa đá vừa đánh, nhưng cả người Khương Trầm như một khối sắt, không nhúc nhích.

Nụ hôn mềm mại mát lạnh rơi xuống cánh môi nàng, nhẹ nhàng cọ xát, mang theo một chút mai hương từ trên người Khương Trầm.

Chẳng lẽ nàng phải phản bội sau lưng Tạ Tinh Lang sao?

Trong bóng tối, dung mạo của nam nhân dưới ánh trăng, đẹp đến kinh người, hệt như dung mạo của nữ tử.

Hắn buông bỏ sự trói buộc trên người nàng, đặt tay lên eo nàng, vươn đầu lưỡi liếʍ cánh môi nàng, khiến nàng kí©h thí©ɧ run rẩy.

Tần Kiều chớp thời cơ liền một chưởng đánh vào cổ hắn, nam nhân không đề phòng nàng, dễ dàng bị nàng đánh bất tỉnh. Nàng đỏ mặt ném Khương Trầm xuống dòng suối.

Dòng suối lạnh lẽo, khiến nam nhân dần dần tỉnh táo lại, hắn dường như đã lấy lại được chút lý trí, thở hổn hển nhìn nữ nhân, đuôi mắt còn vương một chút vệt hồng.

Mặc kệ ngượng ngùng đến cỡ nào, cũng không thể bỏ rơi Khương Trầm lúc này, huống chi cũng không phải là hắn cố ý, chẳng qua là trúng độc dược. Tần Kiều hít một hơi thật sâu, đi về phía Khương Trầm, hô hấp của nam nhân ngày càng nặng nhọc.

Nàng nắm lấy cổ tay Khương Trầm, muốn truyền linh lực cho hắn, hai người đồng thời lên tiếng.

“Thanh Tâm Tĩnh Dục”

“Thực sự ta đối với ngươi...”

Khương Trầm chưa nói hết câu, Tần Kiều đã trực tiếp che miệng lại.

Giây tiếp theo, lùi lại như bị lửa đốt.

Hắn liếʍ lòng bàn tay nàng.

Nữ nhân có chút tức giận, đôi mắt tròn xoe mở to: “Ngươi làm gì vậy?”

Khương Trần rất khát khao, ngày đó hắn bày kế anh hùng cứu mỹ nhân, đem nữ nhân này về Khương phủ, nhưng nàng lại chạy đi lúc nào không hay. Hắn muốn đi tìm, nhưng bị Khương Lăng cản bước.

Tên ngốc Khương Lăng kia cuối cùng cũng đã làm một việc tốt, đưa hắn rơi vào bí cảnh, khiến hắn gặp lại được nữ nhân này.

Nhưng nàng đã có người yêu? Điều này sao lại có thể.

“Tử Nghiệp, huynh biết ta đã có người yêu, ta rất yêu hắn.” Nàng nhẹ nhàng nói, nàng cương quyết truyền linh lực, sau đó lấy ra thanh tâm đan trong túi càn khôn, nhét vào trong miệng của hắn.

Hắn áp tay nàng xuống, trong lòng không kìm được ngứa ngáy, nhìn cánh môi đỏ mọng của nàng, cảm thấy dưới thân càng lúc càng phát đau.

Trước đây hắn chưa từng có hứng thú với nữ nhân nào, thậm chí có người còn đồn đại hắn đồng tính luyến ái, quá nhiều tin đồn khiến bản thân hắn có chút hoài nghi, sau này hắn vô tình cứu được một thiếu niên, nhan sắc thiếu niên xinh đẹp, tựa hồ như ái mộ hắn, hắn cũng đã thử qua, nhưng cùng lắm chỉ là một cái chạm môi đơn giản, sau này Khương gia xảy ra chuyện, hắn liền đưa thiếu niên cho bằng hữu, nhờ vả chăm sóc tốt cho hắn ta.

Về sau, hắn không tiếp xúc với bất cứ ai nữa. Cho đến ngày hôm đó khi nhìn thấy Tần Kiều trên đường phố U Châu, hắn mới biết, hóa ra hắn cũng có du͙© vọиɠ, lại mạnh liệt đến mức đốt cháy hắn cả ngày lẫn đêm không nhịn được.

Hắn dễ dàng cầm chặt tay của Tần Kiều: “Nhưng... Ở chỗ này không có người, sẽ không có người biết đâu.”

Tần Kiều kinh ngạc mở to hai mắt, thậm chí nàng cảm thấy có chút hoang đường.

Nàng vốn cho rằng Khương Trầm là quân tử, nhưng cuối cùng là nàng đã sai rồi, hay là độc dược giày vò người khác quá mức?

Vô luận như thế nào, tình hình hiện tại hiển nhiên không thể tiếp tục phát triển, nàng không thể nhịn được, muốn lặp lại chiêu cũ, dùng một chưởng đánh hắn bất tỉnh.

Nhưng lần này tay chưa chạm đến gáy Khương Trầm, liền bị giữ lại.

Nam nhân có chút ủy khuất: “Kiều Kiều, đừng đánh ta”, du͙© vọиɠ quá mạnh mẽ khiến đầu óc hắn mơ màng, hắn nắm cổ tay Tần Kiều, áp vào mặt, phát ra tiếng thở dài thoải mái.