Chương 1: Tiền duyên (một)

Yêu thú Kim Sí Điểu bị mọi người bao vây đến bước đường cùng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Kiều, trong số tu sĩ này, nữ nhân này là người ra tay tàn nhẫn nhất, còn làm bị thương đôi mắt của nó, giờ đây nếu nó nhất định phải chết, không kéo nhân loại này cùng chết, nó thực sự không cam lòng.

Thiếu nữ trong y phục màu trắng loang lổ vết máu, nhưng luôn kiên định nắm chặt Nguyệt Trừng kiếm, dung mạo toát ra vẻ lạnh lùng, Yêu thú này giờ đã cạn kiệt sức lực, nàng nhất định sẽ gϊếŧ nó bằng thanh kiếm này.

Đám tu sĩ tới tấp, tập trung xung quanh thiếu nữ: “Bày trận!” Thiếu nữ dùng Nguyệt Trừng kiếm biến ra kiếm hoa tuyệt đẹp, xung phong dẫn đầu gϊếŧ Yêu thú Kim Sí Điểu.

“Là, sư tỷ!” Nghe được lời của thiếu nữ, mọi người cùng lúc vây quanh Yêu thú Kim Sí Điểu, cùng với thiếu nữ tiến lên vây quét lần cuối.

Không ai nghĩ rằng Kim Sí Điểu vậy mà vẫn còn vẫn còn giấu chiêu, ngay khi Nguyệt Trừng kiếm của Tần Kiều xuyên qua mi tâm của nó, nó liền quấn lấy thiếu nữ mở ra Cửu Minh yêu giới rồi rơi xuống đó.

“Sư tỷ!” Sở Miểu hoảng sợ tiến lên trước, nhưng chỉ kịp túm lấy vạt áo Tần Kiều, mọi người đều trơ mắt nhìn Tần Kiều bị cuốn vào.

Sau khi bí cảnh nuốt Tần Kiều vào, thì nhanh chóng đóng lại, khiến bọn họ không cách nào tiến vào cứu Tần Kiều.

Doãn Quỳnh lo lắng đến muốn khóc: “Sở sư huynh, phải làm sao bây giờ? Sư tỷ sẽ xảy ra chuyện sao?”

Sở Miểu cũng lo lắng mà cau mày, từ trong ngực cầm ra chuông truyền âm, Hàm Vi chân nhân đang bế quan, chỉ có thể báo cho đại sư huynh Bạch Lạc Tâm của Thanh Vân Phong trước.

Sau khi để lại tin tức cho Bạch sư huynh, hắn suy nghĩ, sau đó lại để lại một tin tức cho Tạ Tinh Lang Tạ sư huynh, dù sao Tạ Tinh Lang cũng là người yêu của sư tỷ.

Làm xong những việc này, Sở Miểu phân phó cho các đệ tử tản đi khắp nơi, đến vùng lân cận tìm kiếm manh mối.

Tần Kiều rơi xuống bụi cỏ cùng với Kim Sí Điểu, khiến một cánh tay của nàng bị gãy.

Kéo theo Tần Kiều rơi vào trong bí cảnh, đã tiêu hao hết chút yêu lực cuối cùng của Kim Sí Điểu, sau khi xác định nó đã hoàn toàn chết, Tần Kiều xé rách y phục của mình bó lại xương, lại mang theo Nguyệt Trừng ngồi trên người điểu yêu, mổ khoang bụng của Kim Sí Điểu, nuốt yêu đan của nó.

Lẽ ra nàng phải cùng các sư đệ sư muội cùng nhau diệt Yêu thú này, mọi người nên cùng nhau chia sẻ yêu đan, nhưng hiện tại nàng không biết đã rơi vào bí cảnh nào, vì tự bảo vệ mình, nàng nhất định phải nhanh chóng khôi phục lại linh lực, cho nên tình hình khẩn cấp, nàng phải độc chiếm viên yêu đan này.

Linh lực dồi dào từ phế tạng lan tỏa khắp nơi, xoa dịu linh phủ bị tổn thương của nàng. Tần Kiều dùng Nguyệt Trừng làm gậy để chống đỡ mình rời khỏi nơi đây. Mùi máu của Kim Sí Điểu sẽ thu hút nhiều yêu quái, nàng phải rời đi ngay lập tức, nếu không nàng cũng sẽ bị bao vây bởi lũ yêu vật.

Dọc đường đi, chém gϊếŧ hơn mười tiểu yêu, cuối cùng nàng cũng tìm thấy một hang động.

Nàng chống vách hang từng bước một đi vào, đến một góc, đột nhiên, một trận kiếm quang truyền đến, nàng cầm Nguyệt Trừng nhấc lên đi tới.

Chỉ có mười chiêu, Nguyệt Trừng liền bị đánh rớt, thanh trường kiếm tuyết trắng vắt ngang qua cổ nàng, quá yếu, bản thân vẫn còn quá yếu, Tần Kiều cắn chặt răng.

Trong bóng tối, người kia mở miệng, là âm thanh của nam nhân: “Ngươi là ai?” m thanh hắn khàn khàn, lộ ra một chút yếu ớt.

“Vãn bối là Tần Kiều, môn đệ của Hàm Vi chân nhân thuộc phái Chiêu Dương.” Nàng không biết đối phương là ai, chỉ có thể cố gắng giữ tư thái thấp nhất có thể: “Nhờ tiền bối chỉ điểm chỉ giáo.”

Người kia trầm mặc một hồi, sau đó thu kiếm lại: "Tần cô nương khách sáo rồi.”

Thoát được kiếp chết, nàng cúi xuống nhặt Nguyệt Trừng Kiếm lên: “Sao Tần cô nương lại ở chỗ này?” Nam nhân không ngăn cản cô, lại hỏi một câu.

“Vãn bối dẫn theo các sư đệ sư muội bao vây trấn áp Kim Sí Điểu.” Tần Kiều nhíu nhíu mày: “Ai ngờ cuối cùng Yêu thú kia lại giấu chiêu, kéo vãn bối vào nơi này. Tiền bối có biết nơi này là chỗ nào không?”

“Cửu Minh Yêu Giới” nam nhân nói xong, liền quay đầu đi sâu vào trong hang động: “Nếu Tần cô nương bị thương, hãy đi theo ta, bằng không đi ra ngoài nhất định sẽ bị yêu vật xé nát.”

Tần Kiều trầm mặc một lát, đi theo nam nhân vào sâu trong hang động.

Sâu trong hang động có một nguồn sáng, không còn tối đen, nguồn sáng này cuối cùng cũng để cho Tần Kiều nhìn rõ nam nhân trước mặt, toàn thân hắn mặc y phục xanh đậm, mái tóc đen buộc cao thành đuôi ngựa, dáng vẻ rất ưa nhìn.

Cô lặng lẽ đi theo sau nam nhân. Đi đến cuối, thì nghe thấy tiếng nước chảy, không ngờ bên trong động lại có một dòng suối ngầm.

Nam nhân xoay người ngồi ở bên suối nhỏ, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời cùng nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Sau sự ngạc nhiên lúc đầu là sự vui mừng: “Là huynh!”

Ở tửu lầu U Châu, nàng không chịu được cảnh đám côn đồ ức hϊếp kỹ nữ chơi đàn tỳ bà, nên đã đánh bọn chúng một trận. Về sau, đám côn đồ đã kêu gọi không ít cao thủ ở U Châu đến vây đánh nàng, sau đó Khương Trầm đã cứu nàng.



Khương Trầm mang nàng đến Khương phủ chữa thương, nàng vừa mới ở hai ngày, Hàm Vi chân nhân liền triệu tập nàng có việc gấp, đúng lúc hôm đó Khương Trầm có việc phải ra ngoài, nàng chỉ có thể để lại một mảnh giấy rồi rời đi.

“Không nghĩ sau khi từ biệt ở U Châu, vẫn có thể gặp được Tần cô nương.” Khương Trầm vẫy tay, mời Tần Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Lần trước sư phụ có việc gấp, nên ta mới vội vàng rời đi, không kịp cùng Khương công tử nói lời từ biệt, thật sự thất lễ.” Tần Kiều ngồi xuống, nàng ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, nhíu mày lo lắng hỏi: “Khương công tử bị thương sao, ta ngửi thấy mùi máu tươi?”

“Bị thương.” Khuôn mặt nam nhân tuấn tú, dịu dàng như ngọc, ánh mắt lướt qua làn váy đẫm máu của Tần Kiều: “Tần cô nương cũng bị thương sao? Tại sao trên váy lại có nhiều máu như vậy?”

Tần Kiều có chút ngượng ngùng, kéo váy xuống: “Ta cũng bị thương, bởi vì đuổi bắt con Kim Sí Điểu kia.” Nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, rồi bật cười nói: “Lần trước, chỉ có ta là một người bị thương, lần này cả hai đều bị thương rồi.”

Nàng từ trong ngực lấy ra kim sang dược mang theo bên người đưa cho Khương Trầm: “Đây là kim sang dược tốt nhất mà ta mang theo từ Chiêu Dương phái, Khương công tử dùng một chút đi.”

Khương Trầm ngẩn người, tựa hồ có chút ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, chỗ vết thương kia, không tiện lắm...” Nói đến đây, hắn như ý thức được cái gì đó, liền không nói nữa.

“Không tiện cái gì?” Tần Kiều không thu hồi tay mà đưa kim sang dược: “Bôi thuốc không tiện sao?”

Khương Thần dường như có chút ngượng ngùng, gật gật đầu: “Ở sau lưng.”

Tần Kiều suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Huynh cởi y phục đi, ta giúp huynh bôi thuốc.” Tu tiên giới, nam nữ không nhiều ước thúc như vậy, nàng cũng không phải người để ý tới những thứ như vậy: “Nếu không, bị nhiễm trùng sẽ không tốt.”

Khương Trầm cân nhắc một lúc, cũng không khước từ, cởϊ áσ ra.

Dáng người nam nhân vạm vỡ tràn đầy sức lực, nhưng phần thắt lưng săn chắc lại chằng chịt những vết sẹo khác nhau, hắn xoay người sang chỗ khác, vết thương đẫm máu gần như chạy dọc toàn bộ lưng.

Tần Kiều hít một hơi lạnh: “Huynh chờ một chút.” Nàng lấy ra miếng vải băng bó từ trong túi càn khôn, nhúng vào một ít nước suối: “Để ta lau sạch cho huynh trước.”

“Làm sao lại bị thương nặng như vậy?” Nàng cố hết sức giảm nhẹ lực tay, nhưng vết thương kia quá đáng sợ.

"Gia tộc tranh giành quyền lực, gia huynh sau khi đánh ta trọng thương rồi ném ta đến nơi này.” Khương Trầm không giấu giếm, chỉ che giấu chuyện mình và anh trai cùng nhau rơi vào, sự thật, hắn dùng một dao kết liễu người huynh trưởng đang trọng thương.

Tần Kiều có chút kinh ngạc, hắn lại không chút do dự nói cho nàng loại bí mật gia tộc này.

“Huynh trưởng của huynh cũng quá tệ rồi, nặng tay như vậy.” Nàng nhẹ giọng oán trách, lau sạch vết thương, bôi kim sang dược lên đó, giúp hắn băng bó lại, sau khi xong, vô tình nhìn thấy dái tai đỏ bừng của Khương Trầm.

Bất giác nàng cũng có chút ngượng ngùng: “Khương công tử, xong rồi.”

Khương Trầm đáp lại, mặc áo vào. Bầu không khí quá yên tĩnh khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nàng lại chủ động tìm đề tài: “Khương công tử, huynh có biết khi nào chúng ta có thể rời khỏi đây không?”

"Nếu như không có tác động từ bên ngoài, Cửu Minh Yêu Giới, nửa năm sẽ mở ra một lần. Lần tiếp theo mở ra, ba tháng nữa mới tới.”

Ba tháng? Trong bí cảnh không có cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài, trong ba tháng sư phụ sẽ rất lo lắng cho nàng, còn có Tạ Tinh Lang nữa…nàng có chút sốt ruột.

Nhận thấy sự khác thường của nàng, Khương Trầm hỏi: "Cô nương rất vội ra ngoài sao?”

"Ta bị ném vào đây, mặc dù hiện tại không có chuyện gì, nhưng sư phụ không biết ta đi đến nơi nào, khó tránh khỏi lo lắng, còn có người yêu của ta nữa..." Tần Kiều nhíu mày.

“Tần tiểu thư, đã xuất giá chưa?” Trong mắt Khương Trầm lộ ra một tia u ám.

“A, không phải, ta chưa xuất giá.” Sắc mặt Tần Kiều nóng lên.

“Người kia cũng là người phái Chiêu Dương phái?” Khuôn mặt nam nhân rũ xuống, không phân biệt được vui hay buồn.

“Đúng vậy.” Tần Kiều khóe miệng cong lên một nụ cười: “Nếu như ta xuất giá, Tần Kiều nhất định sẽ mời Khương công tử.”

“Được.” Ngữ khí Khương Trầm lặng xuống.

Bầu không khí lại trầm tĩnh xuống.

Tần Kiều nhất thời không biết nên nói gì, đành phải bắt đầu ngồi thiền, cố gắng hấp thụ linh lực yêu đan Kim Sí Điểu.