Chương 17

Căn phòng này cũng không khác phòng cô, chỉ có một cái giường cùng một cái tủ, giường ở vị trí chính giữa. Vừa đi vào liền thấy nam nhân đang nằm hôn mê ở trên giường, nam nhân nằm nghiêng ở trên giường, một đầu tóc đen từ xoã xuống mép giường, giống như một tấm vải lụa thượng hạng, một cánh tay của hắn còn rũ từ trên giường xuống, chạm sát mặt đất.

Sắc mặt lúc thì đỏ bừng lúc thì trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi chảy đầy trán, mắt phượng nhắm chặt.

Mạnh Nguyên vội vàng chạy tới, trong chốc lát vẫn chưa có phát hiện ra hắn bị hôn mê, chạy tới cầm cánh tay của hắn, “Nhanh......Nhanh cứu ta......Ta sắp chết rồi......”

Kêu nửa ngày nhưng người này vẫn không có phản ứng gì, Mạnh Nguyên không thể chịu đựng nổi cơn đau này nữa, cảm giác trước mắt bắt đầu xuất hiện ảo giác, choáng đầu và hoa mắt rất nghiêm trọng. Vẫn là Tiểu Ngư Yêu chạy theo vào phòng nhìn thấy cảnh này, chạy tới nhắc nhở: “Tỷ tỷ, hình như đại ca ca này bị ngất rồi, có cần phải ăn một viên đan dược hay không?”

Hiện tại ở trong lòng của Tiểu Ngư Yêu, bị bệnh liền phải uống thuốc, buổi chiều hôm nay cậu bé đã được tỷ tỷ chữa khỏi như thế.

Mạnh Nguyên nghĩ một lát mới hiểu được ý của cậu bé, không hề nghĩ nhiều, run tay móc một viên đan dược cấp tám từ trong túi trữ vật ra.

Mặc dù phụ thân của “Mạnh Nguyên” là Luyện Đan Sư cấp tám, nhưng đan dược cấp tám ở trên người cô cũng không nhiều, không chỉ vì Linh Thảo cấp tám rất khó tìm, cũng là vì tỉ lệ thành đan của đan dược cấp tám rất thấp, luyện mấy lò mới luyện ra một viên, chỉ có đan dược cấp tám có hiện tượng kỳ lạ mới là thượng phẩm (*).

(*)Thượng phẩm: cấp cao nhất

Cho dù là Mạnh Nguyên, cũng chỉ có hai chai đan dược cấp tám, một chai là Huyết Cốt Đan, mười viên; một chai là Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, năm viên.

Đây là Mạnh Phụ cho cô để bảo vệ tính mạng, rất hiếm và trân quý.

Hiện tại Mạnh Nguyên không thể nghĩ cái gì, chỉ muốn người này nhanh chóng tỉnh lại để cứu cô, nhịn đau lấy ra một viên Huyết Cốt Đan.

Cho hắn ăn xong, cô liền kiệt sức nằm ở mép giường, chờ người này tỉnh lại.

Lúc này cô không dám ăn đan dược, sợ kí©h thí©ɧ đến chất độc ở trong ngực.

Huyết Cốt Đan không hổ là đan dược cấp tám, người nào đó vốn đang nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, chỉ qua một lúc sắc mặt liền khôi phục lại như bình thường, lông mi run rẩy, một tiếng rêи ɾỉ vô thức phát ra từ trong miệng hắn.

Nhiệt độ trên cơ thể của dần bình thường trở lại, mà nhiệt độ nóng bỏng trên ngực của Mạnh Nguyên cũng theo sự hồi phục của hắn, từ từ biến mất.

“......”

Mạnh Nguyên không thể tin được đưa tay đặt lên ngực, xác nhận chính mình không hề khó chịu nữa, cô trừng to mắt, việc này có ý gì? Bởi vì giọt độc này, nên lúc hắn không thoải mái thì cô cũng phải khó chịu theo sao?

Việc này cũng quá bá đạo rồi!

Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy người nào đó đã ngồi dậy ở trên giường.

Bộ đồ bằng lụa màu trắng rộng thùng thình được khoác trên người hắn, cổ áo hơi mở ra, lộ ra chiếc cổ trắng như ngọc, tóc dài như thác nước, khuôn mặt tinh xảo.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của nam nhân bình tĩnh và lạnh lùng, đôi mắt màu đen u ám nhìn cô, không hề có nửa phần áy náy hay chột dạ ở trong đó.

Thậm chí hắn còn ung dung ngồi xuống, dẫn một chút đan dược còn lại chưa kịp hấp thu xong vào trong đan điền.

Mạnh Nguyên thấy bụng nóng lên, chẳng lẽ hắn không muốn giải thích cái gì sao?

Nhịn một chút, cố gắng kìm nén sự nóng nảy của mình và hỏi, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nam nhân nhắm mắt lại, nhẹ nhàng giải thích một câu, “Ngoài ý muốn.”

Ngoài ý muốn?

Ngoài ý muốn cái đầu quỷ nhà ngươi!