Chương 42: Mì chua cay lạnh và mì lạnh . . .

Sau khi đóng lại cửa hàng hệ thống, Lục Vân đứng trước nồi, thêm nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn và một lượng nước thích hợp vào rồi bắt đầu đun canh gà trên lửa nhỏ.

Trong khoảng thời gian này, Lục Vân đã dọn dẹp phần còn lại của căn bếp, căn bếp trông như mới tinh, đứng trong bếp nhìn ra bên ngoài sân, Lục Vân cảm thấy mảnh đất ngoài sân có thể tận dụng để trồng rau. .

Mùi thơm của canh gà dần dần tỏa ra trong nồi, thơm vô cùng, hương vị càng lúc càng đậm đà theo thời gian.

Đun sôi hơn một giờ, Lục Vân cuối cùng cũng bưng ra một bát canh gà, cô cầm thìa nhấp một ngụm, hương vị lập tức lan tỏa giữa môi và răng, thịt gà bên trong mềm mại thơm ngon, không quá cay, sau khi cắn một miếng bên trong long nhãn có cảm thấy tư vị rất ngon.

Ăn xong Lục Vân khóa cửa sân lại và đi về phía quán mì.

Sau khi làm Thủy Tiên Bảo, Lục Vân đã lo tất cả nguyên liệu, gia vị cần thiết để làm món mì lạnh.

Những khách hàng thường xuyên ăn ở quán cũng bắt đầu đến lần lượt thậm chí trước giờ ăn trưa.

"Lão bản, tôi muốn một phần lớn mì lạnh chua cay. Khi đang làm việc, tôi đang nghĩ đến món mì lạnh chua cay ở quán mì của cô rồi."

"Lão bản, ta không ăn cay được, ta chỉ muốn mì lạnh, muốn một phần lớn!"

"Hôm nay trời nóng quá, mùa hè phải ăn mì lạnh mới dễ chịu, hahaha."



Mì lạnh và mì lạnh chua cay là hai loại mì làm rất đơn giản, Lục Vân chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu và trực tiếp dùng để dàn sợi mì mỏng sau khi ngâm nước lạnh sao cho ngập hết sợi mì. Nước súp cũng vừa phải, trọng tâm của hai món mì này là ở gia vị.

Lục Vân liên tục thêm gia vị vào sợi mì với những động tác uyển chuyển, trộn đều, bày hết sợi mì ra đĩa, cuối cùng là bày các món ăn kèm lên trên, thế là món mì lạnh chua cay đã sẵn sàng.

Sự khác biệt giữa mì lạnh chua cay và mì lạnh nằm ở sự khác biệt về gia vị.

Dì Hàn cầm bát mì lạnh chua cay đầu tiên: “Mì lạnh chua cay đã sẵn sàng rồi!”

Lục Vân cảm thấy doanh thu quán mì của mình có lẽ còn có thể tăng lên, giá mì lạnh ngang bằng mì trong, nhưng giá mì lạnh chua cay đắt hơn mì trong một xu. Chưa kể có những phần lớn, đắt hơn dựa trên cơ sở này, hơn nữa mì lạnh có thể được làm nhanh hơn mì trong miễn là công việc chuẩn bị được thực hiện trước.

Phần mì lạnh chua cay đầu tiên là do Lý Hưng gọi, anh đã đi hai chuyến cho trong một ngày để ăn mì lạnh này, lúc này mới cầm đũa lên cắn một miếng mì lạnh chua cay.

Chiliuchiliu~

Vị cay chua thấm vào miệng, kí©h thí©ɧ vị giác với từng miếng nhưng không cay đến mức khiến anh nghẹt mũi, cay cay mềm mại nhưng đậm đà, sợi mì dai và mịn khi ăn nó, anh có thể cảm nhận được sự sảng khoái bên trong, có dưa chuột và cà rốt thái sợi, không chỉ có hương vị đậm đà mà còn có vị cay pha chút lạnh lạnh ăn thật sảng khoái.

Có thể ăn một phần lớn mì lạnh chua cay như vậy chỉ với năm xu quả là một món lợi thực sự!

Lý Hưng: “Ngon quá, ngon quá!”

Ăn xong mì, Lý Hưng không trực tiếp quay lại mà gói thêm một phần mì lạnh chua cay, mỉm cười nói với Lục Vân: "Vợ của tiên sinh chúng ta gần đây mùa hè rất khó ăn, ta đem cái này mang cho chúng ta tiên sinh, để ông đem cho vợ của ông ăn."



Mì lạnh của quán đươc4 hoan nghênh cao hơn so Lục Vân tưởng tượng rất nhiều, mọi người cũng thích mì lạnh chua cay, hơn nữa mì lạnh chua cay rất dễ ăn, Lục Vân không ngờ doanh thu của mình trong một buổi chiều lại đạt tới một lượng hai lăm xu là doanh thu cao nhất mà cô từng có kể từ khi mở quán mì và cũng là mức gần nhất với doanh thu hai lượng của hệ thống.

Ngoài giá vốn, hôm nay Lục Vân kiếm được gần một lượng bạc!!!

Dì Hàn nhìn Lục Vân tính toán cũng vui vẻ, dù sao quán mì của Lục Vân làm ăn tốt nên dì luôn theo Lục Vân mà làm việc.

Lục Vân lấy ra hai trăm ba mươi xu đưa cho dì Hàn, nhiều hơn ba mươi xu so với mức lương mà Lục Vân và dì Hàn đã đề cập, dì Hàn nhìn thấy liền vội vàng lùi lại.

Dì Hàn: “Làm sao có thể được? Chẳng phải tôi đã đồng ý rằng sẽ là hai trăm xu một tháng sao?”

Lục Vân cười: “Một tháng hai trăm xu, nhưng lúc trước ta nói với ngươi, cũng không có nhờ ngươi lăn bột cho Thủy Tiên Bảo. Huống chi bây giờ quán mì đang bận nên dì cầm đi.” Cô nói tiếp: “Một thời gian nữa chúng tôi sẽ mở cửa vào ban đêm và sẽ phải tăng lương cho dì.”

Dì Hàn ngượng ngùng cầm hai trăm ba mươi xu tiền lương, còn Lục Vân nhờ dì Hàn đóng cửa quán mì rồi đi đến điền trang.

Trong mấy ngày qua, Lục Vân đã tiết kiệm được tổng cộng hai lượng bạc, ngoài ra còn có các khoản chi tiêu sinh hoạt khác..., ngoại trừ số tiền cô cần mua rau và số tiền cô định mua bút, mực, giấy và Lục Vân trên tay có hai lượng bạc, nên gửi tiền trang hay tự mình giữ?

Ông chủ tiền trang đưa đầy đủ hai lượng bạc cho Lục Vân: “Cô nương, bạc của cô cầm lấy đi.”

[Hệ thống nhắc nhở ấm áp, trong trung tâm hệ thống đã bố trí một không gian riêng biệt, có thể dùng làm nơi chứa đồ, chỉ tiêu tốn 19999 điểm kinh nghiệm!]