Chương 6: Cậu thích cái gì?

Vi Tưởng liếc mắt nhìn Kỳ Thanh, cười khẽ một tiếng. Tiếng cười kia ý vị thâm trường.

Kỳ Thanh nghiến răng nghiến lợi: “......” Bàn tay siết chặt kêu rắc rắc. Ngươi cứ chờ ông đây!

Lục Chí Vũ dịu dàng nói tiếp: “Tuần sau và tuần tới là hai tuần huấn luyện quân sự. Các em có cần đồ gì khi tham gia huấn luyện thì tranh thủ chuẩn bị vào cuối tuần này. Đã rõ chưa?”

Cả lớp đồng thanh: “Đã rõ~”

Lục Chí Vũ nhìn bộ dạng buồn bã ỉu xìu của cả lớp, cười nhắc nhở: “Lần kiểm tra này có liên quan đến việc sắp xếp lại chỗ ngồi. Các em nhớ cố gắng phát huy thật tốt.”

!!!

Vương Tử Văn lập tức lấy lại tinh thần, ghét bỏ liếc nhìn Tô Dương, ghé sát vào tai cô, vui vẻ nói nhỏ: “H

aha, ca ca đây cuối cùng cũng có thể lần nữa rời xa cái tên cuồng bạo lực như cô~ nhoa, haha, Ah!!!”

Vương Tử Văn cuối người xoa bắp chân bị đá đau nhức, nhỏ giọng kêu rên: “A— muốn gãy rồi. Hu~hu~”

Tô Dương chống cằm, nhìn cậu ta một cái cũng lười, tiếp tục nghe thầy nói.

Lục Chí Vũ ôn hoà nói: “Đúng 9 giờ bắt đầu bài thi. Vẫn còn thời gian, các em nhanh dọn dẹp lại phòng học, sau đó di chuyển bàn học ra khoảng cách tiêu chuẩn trong thi cử, lại di chuyển hai dãy bàn ra hành lang để làm bàn thi.”

Mọi người trong lớp học cam chịu dọn dẹp giấy trên mặt đất và di chuyển bàn.

Bọn họ đem tất cả những quả bóng giấy chất thành một đống ở cuối hành lang nối liền với ban 8.

Vị trí kiểm tra của Hà Kỳ Đa vừa vặn nằm phía dưới bàn của Hạ Dương, vừa đúng ở trong khoảng cách một mét.

Sau khi kiểm tra xong môn đầu tiên, Hạ Dương thu dọn bút, bước ra khỏi phòng học. Hà Kỳ Đa vội vàng đuổi theo: “Hạ Dương? Cậu đi đâu vậy? Chúng ta đi cùng nhau nha.”

Tô Dương nhìn Hà Kỳ Đa chạy chậm đuổi theo. Đa Đa và Hạ Dương rất thân sao? Còn cùng nhau đi lấy nước.

Hà Kỳ Đa đuổi theo Hạ Dương, nhìn bình nước trong tay cậu, lôi kéo làm quen: “Hạ Dương? Thì ra là cậu đi lấy nước à. Bình nước màu đen này của cậu đẹp quá, rất hợp với cậu, mắt nhìn của cậu thật tốt.”

Hạ Dương đi đến máy lọc nước ở cuối hành lang, mở nắp đổ nước ấm vào bình, một lời cũng không nói.

Hà Kỳ Đa tự mình lải nhải về bình nước của bản thân: “Bình nước của tôi không đẹp bằng của cậu, cả bình toàn màu xanh nhưng tôi vẫn tương đối thích màu xanh nhạt này. Chẳng qua cái bình này của cậu thật sự rất không tồi, hay là tôi cũng mua một cái bình nước giống cậu. Nó đẹp quá ~ Hạ Dương, cậu nói có phải không?”

Hạ Dương lấy nước xong liền xoay người rời đi, trực tiếp làm lơ cô.

“Này, chờ tôi với, Hạ Dương!” Hà Kỳ Đa vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Hà Kỳ Đa đi bên cạnh cậu, bắt đầu lải nhải bên tai cậu:.....

“Em trai của tôi rất đáng yêu, sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu em ấy cho cậu.”

“Em trai tôi lúc khẩu thị tâm phi và ngạo kiều lại càng đáng yêu, haha ~”

“Cậu không thích ăn sandwich đúng không? Cậu thích ăn cái gì?”

Hạ Dương:.....

“Hmm ~ để mình suy nghĩ xem, cậu có thích bánh bao nhân bắp cải không? Bánh ngọt thì sao?”

Hạ Dương đột nhiên dừng lại, bình tĩnh nhìn cô: “Còn muốn đi cùng sao?”

Hà Kỳ Đa không kịp phòng ngừa dừng bước, nghe cậu nói như vậy lại nhìn về bức tường sau lưng cậu, phát hiện trên đó treo một tấm biển chỉ nhà vệ sinh nam.

Hà Kỳ Đa xấu hổ đến mức nắm chặt tay, ho nhẹ một tiếng:

“Không…Không cùng! Cậu…Cậu đi đi. Tôi giúp cậu cầm bình nước.”

Nói xong nhanh chóng lấy bình nước từ tay Hạ Dương, sau đó lùi về sau ba bước.

Loạt hành động của cô diễn ra rất nhanh. Chờ Hạ Dương phản ứng lại nhìn hai bàn tay rỗng tuếch, cậu mím môi, khẽ cau mày.

Nhìn cô tựa hồ vô thức bảo mình đi vào, lông mày Hạ Dương càng nhíu chặt. Không khí xung quanh trực tiếp giảm xuống hai mươi mấy độ….

Cuối cùng dưới ánh mắt nghi hoặc vô tội của Hà Kỳ Đa, cậu bỏ hai tay xuống, mang theo khí lạnh bước vào nhà vệ sinh.

Hà Kỳ Đa:....

Suốt cả buổi sáng, mỗi khi kiểm tra xong một môn, Hà Kỳ Đa vẫn luôn di chuyển xung quanh Hạ Dương.

Nhiều người trong lớp cũng chú ý tới, cả đám đều có chút khϊếp sợ. Khϊếp sợ vì sao lại có một nữ sinh không sợ Hạ Dương?

Khϊếp sợ vì sao lại có nữ sinh ngu ngốc không không phát hiện trong vòng một mét xung quanh Hạ Dương lạnh đến mức muốn đông chết người? Không những thế còn vui vẻ tiếp tục ríu rít bên tai Hạ Dương.

Bởi vì thời gian nghỉ trưa tương đối ngắn ngủi, nên tất cả học sinh đều giải quyết cơm trưa ở nhà ăn của trường. Sau đó nghỉ trưa một tiếng rưỡi rồi tiếp tục học buổi chiều.

Hà Kỳ Đa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng lên muốn cùng Hạ Dương đi đến nhà ăn: “Hạ Dương, chúng ta….Umm!” Đột nhiên có một bàn tay bịt kín miệng Hà Kỳ Đa.