Lý Đức Tráng không thể nhịn được nữa, cũng không muốn nhịn nữa!
Mục Giản muốn nhét tay vào trong áo hắn, muốn cởi đồ của hắn, xem hắn thành mẹ ruột, muốn uống sữa. Lý Đức Tráng giáng thẳng một cái tát lên mặt hắn.
Tiếng bạt tai the thé mà vang vọng.
Mục Giản mở tròn mắt.
Trên gò má trắng nõn xuất hiện dấu tay rõ rệt.
Trong mắt y có sự phẫn nộ.
Lý Đức Tráng do dự một lát, đôi mắt vô cùng chân thành mà nhìn y, đưa tay nắm lấy hai tay của y.
Hắn vội vàng nói: “Điện hạ, người không sao chứ? Người vừa mới mơ thấy ác mộng, vẫn cứ gọi mẫu thân… Ta sợ điện hạ bị bóng đè nên mới ra tay. Ta không cố ý muốn mạo phạm điện hạ. Điện hạ sẽ không giận ta chứ?”
Mục Giản ủ dột nhìn hắn.
Gặp ác mộng?
Y chỉ là đang giả vờ ngủ, nhân cơ hội sờ hắn hai cái.
Mục Giản không ngờ Lý thị vệ lại có gan tát mình.
Mục Giản dùng đầu lưỡi liếʍ lên khóe miệng bị đánh kia.
Nóng, rát, đau.
Còn nếm được một chút mùi máu tươi.
Ra tay thật nặng.
Hẳn là do y yêu chiều hắn quá, nên hắn mới dám tát cái tát này.
Mục Giản cười lạnh trong lòng, nhưng nụ cười hiện lên trên mặt lại là nụ cười hồn nhiên vô hại: “Vậy phải cảm ơn Lý thị vệ.”
Lý Đức Tráng xua tay nói không cần cảm ơn: “Điện hạ còn ngủ được không?”
“Ngủ được chứ. Ta hay nắm mơ thấy ác mộng, cũng đã quen rồi.”
Lý Đức Tráng muốn điên.
Ngươi ngủ được, còn ta không dám ngủ!
Hôm nay ngươi vạch áo ta đòi bú sữa, phải chăng ngày mai còn muốn vạch quần ta đòi “cắm”?
Lý Đức Tráng hít sâu thở nhẹ mấy lần, trong lòng mới bình tĩnh lại.
“Hay là ta mời người tới khám cho điện hạ. Điện hạ như vậy, ta không yên tâm.”
Hắn nói rồi xốc chăn lên, bước qua người Mục Giản xuống giường.
Khi xỏ giày, hắn không trông thấy đôi mắt y đang nhìn mình càng lúc càng lạnh, giống như núi băng.
Khi Lý Đức Tráng quay đầu lại, Mục Giản đã trở lại như bình thường.
“Lý thị vệ à, đã khuya lắm rồi.”
Lý Đức Tráng dém chăn cho y: “Điện hạ cứ an tâm mà ngủ. Ta đi tìm một vị thái y. Nếu như không tìm được, ta cũng không quấy nhiễu điện hạ, điện hạ đừng chờ ta.”
Mục Giản nghiêng đầu nhìn Lý Đức Tráng một hồi.
“Lý thị vệ như vậy là không tính ngủ chung với ta nữa sao?”
“Dù sao quấy rầy điện hạ cũng không ổn.”
“Lý thị vệ không sợ sao?”
“Trong hành cung này, kẻ xấu kia hẳn là cũng không dám tiến vào. Đa tạ điện hạ đã ở bên ta nhiều ngày qua. Người nghỉ ngơi sớm đi, ta đi kiếm ngự y cho người.”
Lý Đức Tráng nói xong thì chuồn vội.
Ngự y gì đó cũng không buồn tìm, hắn đi một mạch về thẳng phòng mình, khóa cửa, cởi giày, chui vào trong chăn.
Ngoài cửa sổ, có một người đang đứng, im lặng nhìn hắn một lát, khóe miệng nở một nụ cười u ám.
“Thật là không ngoan.”
Lý Đức Tráng thoát khỏi ám ảnh khi trước, lại quay về phòng mà ngủ một mình, hắn cực kỳ thích ý. Muốn lăn thế nào thì lăn thế ấy.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Có thể ăn hẳn ba bát cơm!
Hắn bừng bừng hứng khởi mà xuống giường, xỏ giày, rót nước.
Đột nhiên hắn nhìn thấy trên bàn có một phong thư.
Lý Đức Tráng tò mò cầm lên.
Trên phong thư không ghi tên.
Hắn mở ra, vừa trông thấy nội dung bên trong liền choáng váng.
“Tráng Tráng, ta còn tưởng rằng ngươi cả đời cũng không dám về phòng mình. Phòng của ngươi thơm quá, là hương vị trên người của ngươi sao? Ngươi trộm dùng phấn thơm của nữ nhân phải không? Là đang cố tình quyến rũ ta sao?”
Lý Đức Tráng quên cả thở.
Mẹ kiếp!
Biếи ŧɦái ở đâu ra vậy!
Hắn nhìn tờ giấy viết thư tiếp theo.
Con ngươi lập tức co lại.
“Tráng Tráng, ngươi không biết đêm đó ngươi đẹp cỡ nào đâu. Ta rất muốn nhốt ngươi lại, cởi bỏ xiêm y của ngươi, trói ngươi vào bên giường.
Mỗi ngày ngươi đều phải chờ ta trở lại, chờ ta hôn ngươi. Từ nay về sau, trong mắt của ngươi chỉ có một mình ta, ngươi chỉ có thể trông thấy một mình ta, không có ai khác.”
Là kẻ đó!
Lý Đức Tráng nhắm chặt hai mắt, tay cầm phong thư cũng phát run.
Trong đầu hắn không khỏi hiện lên cảnh tượng hôm đó, nỗi sợ hôm đó, hôm nay lại biến thành một ngày tuyệt vọng.
Hắn cảm thấy mình như đang đứng bên mép vực, dưới chân là vực sâu vạn trượng đang há miệng thật lớn, đợi hắn trượt chân rơi xuống, sau đó ngấu nghiến hắn, khiến hắn không còn một mảnh xương.
Hắn thậm chí còn cảm thấy âm thanh xung quanh mình như ở nơi xa, chẳng nghe rõ nữa.
Bên tai hắn ong ong.
Hắn chưa từng nghĩ tới, tên hung thủ, tên biếи ŧɦái kia lại ở gần mình đến vậy. Hắn vừa rời khỏi Mục Giản, trở lại phòng mình đúng một đêm, tên kia đã có thể đặt bức thư này ở đây phá tung cuộc đời hắn.
Lý Đức Tráng cật lực điều hòa nhịp thở của mình.
Hắn cầm thư lên, nhanh chóng đốt bỏ.
Hắn nhìn tro tàn đầy đất, bỗng nhiên cảm thấy sao tro tàn này lại dễ bị thổi bay tới vậy, sao lại tàn nhẫn như vậy. Tàn nhẫn đến mức hắn không dám nhìn thẳng, toàn thân bí bách đến phát run.
Hắn cảm thấy ghê tởm, cảm thấy buồn nôn.
Nhưng hắn chẳng nôn ra thứ gì hết.
Lý Đức Tráng ôm ngực, nôn khan hết lần này đến lần khác.
“Lý thị vệ làm sao vậy?”
Giọng nói quan tâm của thiếu niên đột nhiên vang lên.
Lý Đức Tráng ngẩng đầu.
Mục Giản nhìn gương mặt Lý Đức Tráng, đồng tử không kìm được mà co rút.
Lý Đức Tráng vì nôn khan mà nước mắt giàn giụa, đuôi mắt hắn đỏ hoe, miệng bị mu bàn tay cọ cho ửng đỏ.
Thoạt nhìn tựa như món đồ dễ vỡ, giống như một mảnh lưu ly, chỉ dùng chút sức cũng có thể bóp nát, không ai có thể chống lại vẻ đẹp lúc này của hắn.
Mục Giản muốn giúp Lý Đức Tráng vén tóc ra đằng sau, nhưng y vừa mới giơ bàn tay ra, lại kìm lòng mà thu lại.
Lý Đức Tráng chống người, chậm rãi đứng dậy.
Mấy thứ ô ngôn uế ngữ.
Không phù hợp với trẻ em.
“Không sao hết, ta chỉ thấy hơi khó chịu thôi. Tối qua điện hạ ngủ có ngon không?”
Mục Giản gật đầu, ánh mắt ngây thơ mà lại đơn thuần, như thể người viết mấy lời đáng hận đó không phải là y.
“Cũng tốt, không gặp ác mộng nữa.”
Lý Đức Tráng gật đầu.
Hắn cảm thấy như mình có thêm mấy kẻ thù.
Hắn hỏi qua hạ nhân trong hành cung, đêm qua không có ai trông thấy người lạ lẻn vào cung, cũng không có ai trông thấy người tới phòng Lý Đức Tráng.
Bọn họ thậm chí còn không biết, Lý Đức Tráng trở về phòng khi nào.
Vậy tức là, kẻ biếи ŧɦái kia chính là người trong hành cung. Cũng cho thấy bức tường phòng vệ của hành cung quá lỏng lẻo!
Lý Đức Tráng nghĩ mà giật mình kinh sợ, đêm qua hắn không bị đè thêm một lần, thật là may mắn!
Hắn lập tức thay đổi phòng tuyến ở hành cung, chú trọng vào phòng mình, còn cho người tuần tra quanh phòng Mục Giản, bảo đảm mỗi phút mỗi giây đều có người tuần tra.
Lý Đức Tráng vốn tưởng rằng như vậy sẽ ổn.
Nhưng sáng ngày hôm sau vừa mới tỉnh lại, trên bàn hắn lại có thêm một phong thư, chẳng khác gì hôm qua.
Như con dao xiên thẳng vào hai mắt Lý Đức Tráng.
Lý Đức Tráng cắn vào môi dưới tới mức bật máu, dùng sự đau đớn ép cơ thể thoát ra khỏi cơn run rẩy vì khϊếp sợ.
Hắn mở phong thư ra.
Bên trong chỉ có một hàng chữ.
“Tráng Tráng sắp xếp nhiều người tuần tra như vậy là để đề phòng ta sao? Ta buồn quá đi.”