Chương 27: Không có chỗ trốn

Cảm giác rờn rợn chạy dọc khắp lưng Lý Đức Tráng.

Cho dù có sắp xếp thị vệ tuần tra cũng không có tác dụng gì với tên này!

Phong thư trước mặt hắn như thể mọc ra từ hư không!

Thậm chí hàng chữ này còn như đang nói, Lý Đức Tráng chọc giận tên đó rồi.

Lý Đức Tráng đưa tay ôm ngực, cảm giác như tim mình đang đập điên cuồng. Phải lên đến một trăm bốn mươi nhịp một phút.

Hắn đột nhiên cầm bút lông lên, nặng nề viết lên giấy ba chữ “Mẹ thằng điên”.

Ai ngờ tới ngày hôm sau, trên bàn lại có thư trả lời.

“Đây là lần đầu tiên Tráng Tráng trả lời thư của ta, ta rất cảm động, rất thích. Trên thư có mùi của ngươi, thật là thơm. Ta đã cất thư đi rồi. Cứ là đồ có can hệ tới Tráng Tráng ta đều sẽ giữ bên mình.”

Biếи ŧɦái! Biếи ŧɦái!

Người này giống như ma quỷ lẩn trốn trong bóng đêm, sẽ mở mắt khi không còn tiếng động, sẽ thừa dịp toàn bộ hành cung buông lỏng cảnh giác mà lẻn vào.

Kẻ đó sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt tham lam, lột trần hắn từng ly từng tí, mà hắn lại không hay không biết gì cả.

Lý Đức Tráng bụm mặt, hít sâu một hơi.

Quả nhiên, đàn ông con trai ở bên ngoài cũng phải bảo vệ bản thân cho tốt.

Hắn chạy về giường ôm chăn gối, đứng ở cửa phòng Mục Giản mà thò đầu vào.

“Điện hạ.”

Mục Giản đang đọc sách, y ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

“Buổi tối điện hạ có sợ ngủ một mình không?”

Mục Giản cười nói: “Không sợ.”

“Không! Người sợ!” Lý Đức Tráng đi vào phòng, cầm chăn của mình lên giường y, sau đó đi tới bên cạnh Mục Giản, cực kỳ ân cần: “Điện hạ, có cần người nghiền mực không?”

Mục Giản xoay người, quay lưng về phía hắn.

“Ngài che mất ánh sáng của ta rồi.”

Lý Đức Tráng lập tức đứng ra chỗ khác: “Điện hạ, ta bóp vai cho người nhé?”

Mục Giản lại xoay người, tránh tay hắn.

“Không cần.”

Huhu đùi vàng giận rồi.

Lý Đức Tráng đè tay lên bả vai Mục Giản, nhẹ nhàng bóp vai cho y, vừa hỏi hắn lực có vừa tay không, vừa lấy lòng hắn mà nói: “Điện hạ có chuyện gì muốn ta làm không?”

Mục Giản buông sách xuống.

“Lý thị vệ, ngài không thể đối xử với ta như vậy được, thích thì ở, không thích thì đi. Ngài vẫn nên về phòng mình thì hơn, chỗ này của ta không cần ngài.”

Lý Đức Tráng choáng váng.

Quả nhiên cái tát kia chọc giận tổ tông của hắn rồi.

Nhưng hắn bây giờ có chết cũng không ngủ một mình đâu.

Cực kỳ thiếu cảm giác an toàn!

Tên biết thái kia mà có thuốc độc hay khẩu súng thì mạng nhỏ của hắn cũng mất tiêu!

“Điện hạ tức giận vì bị ta đánh sao? Hay người đánh lại ta một cái đi?”

Mục Giản bình tĩnh nhìn hắn.

Y đâu chỉ muốn một cái tát.

Y muốn rất nhiều, chỉ là bây giờ Lý thị vệ không muốn cho.

Y cần phải làm Lý thị vệ hiểu ra: Trên cõi đời này, hắn tứ cố vô thân, chỉ có thể khuất phục trước y.

“Không cần, ngài trở về đi. Ngày mai ta còn phải dẫn tam tiểu thư đi ra ngoài chèo thuyền dạo hồ, ngài đừng quấy rầy ta.”

Lý Đức Tráng không ngờ tên nhóc trước giờ vẫn luôn dính lấy mình, giờ lại tuyệt tình như vậy. Hắn còn muốn giờ trò khác để nịnh nọt, nhưng Mục Giản lại không thèm để ý tới hắn.

Lý Đức Tráng đành phải ôm chăn gối của mình ra cửa.

Mới ra đến cửa, hắn lại không dám đi xa, đành phải gọc chăn của mình lại, ngồi ở trên hành lang. Hắn nghĩ thầm, nơi chết tiệt này tứ bề trống không, bên ngoài toàn là người đi qua đi lại, ở trong phòng còn có Mục Giản, nhất định kẻ chó má kia không dám bén mảng tới.

Mới đầu Lý Đức Tráng còn bướng bỉnh, đắn đo một hồi.

Cuối cùng không nhịn được nữa.

Dựa lưng vào vách tường mà ngủ.

Lúc này cánh cửa mới kẽo kẹt một tiếng, được người bên trong mở ra.

Mục Giản đứng ở trước mặt Lý Đức Tráng, y chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt hắn, miết nhẹ đôi môi hắn, miết cho đôi môi ửng hồng.

Trái tim đập mạnh vài nhịp.

Mắt Mục Giản càng lúc càng tối, miệng đắng lưỡi khô, y nuốt nước bọt, sau đó chậm rãi đứng dậy, quay đầu xua tay với mấy người thị vệ, ý bảo bọn họ về nghỉ ngơi.

Chờ thị vệ đều đi hết.

Mục Giản chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình, ánh mắt thèm thuồng như của con sói đang vồ mồi.

Ở dưới ánh trăng, con mồi hồn nhiên chưa phát giác, không hề trốn tránh, tự mình chạy vào hang sói.

Ngày hôm sau Lý Đức Tráng tỉnh lại, cảm thấy yết hầu khô rát nóng bừng, như là có người châm lửa trong cổ họng hắn. Đầu hắn cũng cực kỳ khó chịu.

Một lúc sau hắn mới nhận ra cơ thể mình đang phát sốt.

Mục Giản ngồi ở đầu giường, nhìn thấy hắn tỉnh lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng:

“Lý thị vệ, ngài tỉnh rồi sao? Ngài làm ta sợ muốn chết! Ngài nóng ơi là nóng, đều trách ta không tốt, ta không nên để ngài ngủ ở ngoài hành lang.”

Gương mặt thanh tú đẹp đẽ của người thiếu niên vô cùng đau khổ và tự trách.

“Ta tìm ngự y cho ngài, kê đơn thuốc cho ngài, uống thuốc rồi sẽ không khó chịu nữa.”

Lý Đức Tráng gật đầu, hắn uống thuốc rồi lại chìm vào cơn mê man. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn nhớ ra hôm nay Mục Giản hẳn là có hẹn với tam tiểu, y cứ vậy mà cho tiểu cô nương nhà người ta leo cây, cũng không sợ nàng ta tức giận.

Chờ Mục Giản quay lại, Lý Đức Tráng lo lắng hỏi một câu.

“Cạch” một tiếng.

Mục Giản ném thìa vào chén thuốc, cả giận nói: “Ngài đều ốm tới như vậy, ta sao mà yên tâm đi ra ngoài chơi được?!”

Lý Đức Tráng cực kỳ cảm động.

Không hổ là con trai có hiếu của bố!

Mục Giản giận tới mức đẩy chén thuốc tới trước mặt hắn: “Ngài mau uống thuốc đi.”

Lý Đức Tráng nhận lấy chén thuốc, uống liền một mạch, đắng tới mức nhăn cả mặt. Miệng hắn đột nhiên lại được nhét cho một miếng mứt hoa quả ngọt lịm.

Hắn hơi giật mình…

Mục Giản đưa tay đút mứt hoa quả cho Lý Đức Tráng, không tránh được mà đυ.ng phải đầu lưỡi mềm mại của hắn.

Đầu ngón tay run lên vì hưng phấn.

Mục Giản nhanh chóng thu tay lại, giấu ngón tay đang run của mình vào ống tay áo.

Ngây ngô hỏi hắn: “Ăn ngon không? Còn thấy đắng nữa hay không?”

Lý Đức Tráng lắc đầu.

“Cảm ơn điện hạ.”

Mục Giản đặt bát thuốc trong tay xuống, ghé sát vào người hắn, áp trán lên trán, hình như là muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn.

“Cũng không nóng như vừa nãy nữa.”

“Ùm, đỡ hơn chút rồi.”

“Lý thị vệ đổ mồ hôi sao? Có thấy khó chịu không?”

Mục Giản nói chưa dứt lời, vừa nói Lý Đức Tráng đã cảm thấy cả người dính nhớp khó chịu, trong miệng cũng khó chịu, chỗ nào cũng đều khó chịu!

Mục Giản giống như đứa nhỏ phạm lỗi mà luống cuống cả chân tay, đôi tay y chống ở mép giường.

“Hay ta lau mình cho Lý thị vệ nhé?”

“Không dám làm phiền điện hạ.”

Mục Giản tủm tỉm cười, trong đôi mắt ngây thơ cất giấu vẻ nghịch ngợm và rạng rỡ của người thiếu niên.

“Lý thị vệ đang thẹn thùng sao? Khi trước là ai nói với ta, đều là nam tử, không cần thẹn thùng?”

Là hắn…

Mục Giản vỗ Lý Đức Tráng qua lớp chăn: “Lý thị vệ đừng biếng. Người bệnh không thể nhiễm lạnh, lát nữa ta chỉ đưa tay vào lau thôi. Sẽ không nhìn ngài đâu.”

Y nói dứt lời thì đứng dậy.

Lý Đức Tráng nhanh tay túm lấy cổ tay Mục Giản.

Hắn vừa nhấc người thì phát hiện ở ngực mình có gì đó không đúng lắm.

Dây thần kinh mới được thư giãn vài canh giờ đang căng ra.

Hắn trợn tròn mắt!

Mục Giản rời mắt, y hơi nheo mắt, thoạt nhìn như một con rắn độc đang rình cắn.

Y làm bộ tò mò mà hỏi: “Lý thị vệ làm sao vậy?”