Đông cung xảy ra chuyện lớn.
Một chuyện lớn khiến cho Lý Đức Tráng cũng phải sợ đến ngây người.
Thái Tử đã chết.
Chết ở trên giường.
Chết ở trên người tiểu quan kia.
Nghe nói dáng vẻ khi chết còn làm người ta thấy chói mắt.
Thánh Thượng nghe vậy thì vô cùng tức giận, lập tức hạ chỉ xử tử tiểu quan kia. Sau đó tuyên bố với bên ngoài rằng Thái Tử đột ngột mắc phải bạo bệnh mà chết.
Lý Đức Tráng hoang mang rối loạn, rợn hết cả người.
Sai quá là sai!
Theo như nguyên tác, tên chó má Thái Tử này bị các hoàng tử khác vây đánh trong hội săn năm tới, sau đó làm giả hiện trường có thích khách tấn công, gã bị gϊếŧ chết.
Bây giờ chết sớm hơn một năm thì không nói.
Ngay cả lý do chết cũng thay đổi rồi!
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới việc Lý Đức Tráng đưa nhân vật chính tới Đông cung?
Chắc chắn không phải Mục Giản làm.
Y chỉ là một Hoàng tử trói gà không chặt, không quyền không thế, dựa vào Đông cung mà sống, y không điên mà hủy đi nơi trú ngụ của mình.
Huống hồ Lý Đức Tráng đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên.
Nhát gan.
Bản chất đơn thuần.
Tạm thời không có bước ngoặt nào hết.
Y chắc chắn không có can đảm gϊếŧ hại Thái Tử.
Sau khi Lý Đức Tráng nghĩ thông suốt chuyện này, lại bắt đầu lo lắng cho chính bản thân mình.
Con mẹ nó!
Hắn là người vẽ pỏn cho Thái Tử!
Tuy rằng chuyện vẽ tranh này khá là kín đáo.
Tất cả các tiểu quan từng chạm mặt hắn đều đã chết hết rồi. Nhưng mẹ nhà nó! Bản thảo của hắn còn đang bị giấu trong thư phòng của Thái Tử!!!
Nếu như chuyện này bị tra ra, hắn đúng là chỉ còn đường chết!
Lý Đức Tráng cắn răng, dứt khoát hạ quyết tâm.
Lịt pẹ!
Đống tranh này hắn nhất định phải trộm về!
Ban đêm, trăng không thanh gió không mát.
Lý Đức Tráng lén lút tiến vào thư phòng của Thái Tử, tìm một lượt mà chẳng thấy tranh đâu.
Không còn cách nào, hắn đành phải đi tới tẩm điện của Thái Tử, lục lọi một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy tranh của mình trong ngăn bí mật dưới giường của Thái Tử.
Cả một xấp dày!
Chuyện này mà tra ra được, để Hoàng Thượng biết, vậy thì hắn chết chắc rồi!
Lý Đức Tráng gấp gáp cắp tranh chạy đi.
Chạy một mạch về Tây Khóa Viện thì không sao, nhưng khi tới cổng viện lại đυ.ng phải Mục Giản. Đống tranh trong tay hắn rơi ra đầy sân như lá rụng.
Mục Giản sửng sốt hai giây.
Lý Đức Tráng vội vàng xoay người lại nhặt.
Mục Giản cũng ngồi xổm xuống nhặt giúp hắn.
Mới nhặt được một tờ.
Lý Đức Tráng nghe thấy giọng Mục Giản:
“Lý thị vệ, trong tranh này vì sao lại có hai nam nhân?”
Sét đánh giữa trời quang!
Đánh cho thần hồn Lý Đức Tráng suýt chút thì rớt ra ngoài.
Hắn nhanh tay thu dọn đống tranh của mình, sau đó túm lấy tay Mục Giản, kéo y về phòng.
Lý Đức Tráng cảnh giác ngó ra bên ngoài, xác định không có ai phát hiện mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn quay đầu giật lại tranh của mình trên tay Mục Giản.
“Còn không phải Thái Tử ca ca của điện hạ bắt ta vẽ hay sao? Mấy cái này ta cũng không hiểu lắm, điện hạ đừng hỏi ta.”
Mục Giản nhìn đôi mắt của hắn, lúc sáng lúc tối, như là có ngọn lửa nhỏ ở bên trong. Nhìn trong chốc lát, y nhếch miệng cười:
“Thì ra là Lý thị vệ không hiểu.”
Lý Đức Tráng gật đầu thật mạnh.
“Đúng thế! Ta không biết gì hết!”
Ánh mắt Mục Giản hướng về phía đám tranh trong tay Lý Đức Tráng.
Lý Đức Tráng sợ y có hứng thú, vội vàng giấu ra sau lưng.
Mục Giản hỏi: “Sao Lý thị vệ lại cầm tranh này về?”
Lý Đức Tráng nói: “Nếu Hoàng Thượng mà biết, ta vẽ mấy thứ này cho Thái Tử điện hạ, nổi giận đùng đùng, nói không chừng tới cả mạng ta cũng chẳng còn!”
Mục Giản giơ tay, đầu ngón tay vuốt trán Lý Đức Tráng.
Lý Đức Tráng như bị điểm huyệt, đơ ra tại chỗ.
Đôi môi mỏng của Mục Giản hé mở, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ:
“Ta sẽ bảo vệ Lý thị vệ, ngài không cần phải sợ.”
“Tốt quá, cảm tạ điện hạ.”
“Lý thị vệ tin tưởng ta tới vậy sao?”
“Tất nhiên rồi.” Ngươi là nhân vật chính, ta không tin ngươi thì còn có thể tin ai?
Lý Đức Tráng hít sâu một hơi, hắn đi tới góc phòng, lấy cái thau đồng rồi đốt số tranh này, hủy thi diệt tích. Cách đó không xa, Mục Giản đứng ở đằng sau nhìn hắn.
Nhìn thấy ánh lửa chiếu sáng gương mặt đẹp của Lý Đức Tráng, ác niệm trong lòng càng lúc càng lớn.
Y hít sâu một hơi, chậm rãi bước tới ngồi xổm bên người Lý Đức Tráng, giúp hắn xé tranh rồi ném vào trong đống lửa. Ngọn lửa bập bùng trước mặt hai người.
Lúc sáng lúc tối.
Mục Giản nói: “Thái Tử ca ca chết rồi, chúng ta đi đâu đây?”
“Ta không biết.”
“Lý thị vệ sẽ luôn ở bên ta chứ?”
Lý Đức Tráng dừng một chút rồi bảo: “Ta sẽ.”
“Vậy là tốt rồi, chỉ cần Lý thị vệ ở bên cạnh ta, dẫu là chân trời góc bể, ta cũng không hề gì.”
Lý Đức Tráng im lặng vài giây, trong lòng xuất hiện chút cảm giác dị thường.
“Đa tạ điện hạ nâng đỡ.”
Thái Tử chết bất đắc kỳ tử.
Chuyện này tới quá đột ngột khiến thiên hạ không kịp trở tay.
Các phía khác cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Thấy Mục Giản còn đang ở Đông cung thì không thích hợp lắm, Hoàng Thượng bèn hạ chỉ đưa y vào hành cung. Hành cung mặc dù không so được với trong cung, điều kiện chỉ coi là đầy đủ, nhưng hơn ở chỗ tự do thoải mái, không gian cũng rộng rãi thoáng đãng.
Bây giờ lại là mùa xuân, hành cung trăm hoa đua nở.
Cảnh đẹp không sao tả xiết.
Lý Đức Tráng bây giờ đã thoát khỏi Đông cung, không còn bị Thái Tử khống chế, hắn thoải mái vô cùng.
Chỉ tiếc rằng Thương Ân vì Mục Giản đánh bậy đánh bạ mà bị nhốt vào ngục, mất hết cả danh dự, không tham gia với hắn nữa. Bây giờ Lý Đức Tráng ăn có Mục Giản, uống có Mục Giản, ngủ nghỉ cũng ở chung một chỗ với Mục Giản.
Lý Đức Tráng sống cuộc đời nằm dài thườn thượt vẫn có ăn mà hắn mơ ước.
Buổi tối hắn có thể ngủ.
Ban ngày hắn cũng có thể ngủ.
Hắn muốn ngủ lúc nào thì ngủ.
Hắn có tựa vào bàn đá giữa vọng lâu rồi ngủ thϊếp đi, cũng không có anh dám quản hắn.
Không cần đi làm, không cần đi học.
Ngày lành!
Thật con mẹ nó đúng là ngày lành!
Lý Đức Tráng thích ý vươn vai, giống chú mèo vừa tỉnh ngủ, hắn lại nhoài người ra bàn, ngẩng đầu lên thì thấy Mục Giản ngồi bên cạnh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt y dừng ở trên mặt hắn, không rõ là ý tứ gì.
Lý Đức Tráng hoảng hốt, nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
“Điện hạ đến đây từ lúc nào vậy?”
“Mới vừa tới thôi.”
Đầu ngón tay y kẹp một đóa hoa, hơi hơi cúi người, cài ở bên tai Lý Đức Tráng, cong mắt cười:
“Thật đẹp.”
Lý Đức Tráng: Cạn lời
Ngươi bị tâm thần à, sao lại cắm hoa lên đầu trai thẳng như quốc lộ ta đây?
Hắn không dám nói.
Mục Giản ngẩng đầu nhìn hắn trong giây lát rồi nói: “Lý thị vệ vẽ tranh đẹp như vậy, sao lại không vẽ cho chính bản thân mình?”
Lý Đức Tráng im lặng.
“Ta đang rảnh rỗi việc gì lại tự kiếm việc cho mình?”
Mục Giản ghé lại trên bàn, y nghiêng đầu: “Ta muốn xem ngài vẽ tranh, có được không? Ngài vẽ tặng cho ta đi. Ngày sau, nếu chẳng may ta và Lý thị vệ bị tách ra, còn có thể ngắm nhìn Lý thị vệ trong tranh, nhớ về ngày tháng ta còn ở cạnh ngài.”
Lý Đức Tráng nghĩ bụng: Có lý.
“Đợi ta đi lấy giấy bút.”
Hắn nói rồi xoay người rời đi, không để ý ánh mắt Mục Giản càng lúc càng lạnh lẽo.
Chờ Lý Đức Tráng cầm giấy bút quay trở lại, vẻ mặt Mục Giản đã quay về như bình thường. Y mỉm cười với hắn, tựa đầu lên bàn, nhìn hắn ngắm ảnh phản chiếu của mình trong hồ nước rồi tự họa.
Vẽ được một lát, lại nhìn một lát.
Một bức tranh khó vẽ, vẽ xong cũng mất hơn nửa canh giờ.
Lý Đức Tráng giơ tranh lên.
“Điện hạ, người xem, có hài lòng không?”
Mục Giản nhận lấy tranh: “Hài lòng chứ!”
“Điện hạ vừa lòng là tốt rồi.”
Mục Giản cuộn tranh lại, về tới phòng liền treo tranh lên tường. Y nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lý Đức tráng trong tranh, đầu ngón tay men theo từng tấc da, chậm rãi hôn lên môi người trong bức họa.
Sau đó tựa như mộng đẹp thành thật, y tựa vào bức tranh mà cười ngây ngốc.
“… Lý thị vệ…”