Cô nhận ra Quý Duy Thanh có hai chiếc áo sơ mi giống nhau như đúng, và ba chiếc áo gi lê len khác biệt kiểu dáng, còn ba chiếc áo len và áo khoác.
Đồ mùa đông không đặt trong tủ treo quần áo, quần được gấp gọn gàng.
Cô không đếm, nhưng đoán là ba cái.
Quý Duy Thanh tắm rất nhanh, lúc ra ngoài tóc anh vẫn còn nhỏ nước.
"Lát nữa anh phải đi họp, em cầm thẻ của anh đi căng tin mà ăn. Không tìm thấy căng tin giáo viên thì đi căng tin học sinh cũng được, cứ đi theo đám sinh viên ấy.
Lần sau anh dẫn em đi. Chuyện còn lại chờ anh về rồi nói, tiền lương anh để ở ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc."
Tống Thời Hạ gật đầu: "Vâng, có cần em để cơm hoặc mang cơm cho anh không?"
Quý Duy Thanh cài cúc áo tới tận cái trên cùng: "Lúc họp thường có cung cấp cơm."
Nhưng không ngờ lần này anh tính sai.
Chờ khi anh ta đi rồi, Tống Thời Hạ mới nhớ là cô quên hỏi đứa bé đâu, có cần đón về nhà không.
Nhưng anh ta không nói, hẳn là đang ở nhà họ hàng.
Cô đi dạo quanh nhà một vòng kiểm tra xem còn thiếu gì không.
Trong nhà chưa có máy giặt, đây là thứ cần phải có.
Không biết lương mỗi tháng của anh ta là bao nhiêu, còn phải nuôi hai đứa bé, sẽ phải chi tiêu khá nhiều.
Nếu thật sự không được thì cuốc sân vườn trồng rau, cô sẽ lặng lẽ tưới cho ít nước linh tuyền thúc trưởng thành, từ đó giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình vậy.
Tống Thời Hạ ra khóa cổng, rồi lên tầng vào phòng ngủ, mở ngăn kéo bàn làm việc ra xem xét tiền lương của Quý Duy Thanh.
Không nhìn không biết, trong ngăn kéo là vô số tờ đại đoàn kết đếm không hết.
Cô thấy phiếu lương được gấp lại, bèn rút từ phía dưới ra.
Quý Duy Thanh, giáo sư bậc một, tiền lương 327 đồng, trợ cấp 100 đồng.
Tống Thời Hạ lặng lẽ đặt phiếu lương về chỗ cũ.
Cô không cần tiết kiệm ăn mặc để mua máy giặt rồi, mà còn có thể mua thêm một cái máy may nữa.
Cô cảm thấy phòng tắm ở tầng một rất hợp để đặt máy giặt, mà máy may thì có thể để trong phòng ngủ phụ.
Phòng tắm ở tầng hai không lớn, nhưng có thể tắm rửa giải quyết ba cái gấp, với cô thì đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Phòng ngủ bên cạnh có giường trẻ con, hai cái để hai bên tường, trước cửa sổ có bàn học.
Trong một gian phòng ngủ phụ khác, trên giường, trên bàn và dưới sàn nhà đều là những rương gỗ đựng đầy sách.
Phòng làm việc thì cô không vào xem, tránh việc nhìn thấy tài liệu quan trọng nào.
Trên gác xép không có gì cả, mà không gian còn to hơn cô tưởng, có thể để một chiếc giường và một cái bàn, còn có thể mở cửa sổ mái nhà.
Cô quyết định biến nơi đây thành căn cứ bí mật dùng để đọc sách và nghỉ trưa.