Chương 8: Đồ Cưới

Tống Thời Hạ không hề cảm thấy khúc mắc trong tâm lý chút nào, cô tới đây là thử đổi một cách sống khác.

Chẳng mấy khi gặp được người mà cô có thiện cảm, sao không thử một lần chứ.

Bước qua cửa phòng ngủ chính thì bên tay trái là tủ quần áo có gương và tủ đựng đồ.

Phòng ngủ đúng kiểu giường hai người kiểu cũ, bên phải đầu giường có để bàn học và đèn bàn, bên trái là tủ đầu giường và đèn bàn.

Bên cửa sổ có bày một chiếc ghế sô pha đơn và bàn trà nhỏ, đối diện giường là tủ TV kiểu cũ với TV, ngăn tủ có thể khóa tivi lại.

Tống Thời Hạ đi tới bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới.

Sân nhà trụi lủi chỉ có mảng cỏ xanh, mà sân nhà hàng xóm thì chia làm vài luống, có thể thấy được họ trồng rau hẹ, hành tây và vài loại rau xanh khác.

Quý Duy Thanh đưa lưng về phía cô cởi cúc áo sơ mi: "Tủ quần áo thì em cứ dùng tự nhiên, quần áo của anh không nhiều lắm."

Tống Thời Hạ xoay người, không chút đề phòng nhìn thấy anh đang cởi đồ, cô thầm huýt sáo trong lòng, ôi dáng này không tệ.

Có lẽ Quý Duy Thanh không ngờ cô sẽ quay đầu:

"Xin lỗi, anh đi tắm."

Anh cầm quần áo, gần như là chạy trối chết vào phòng tắm.

Lúc này Tống Thời Hạ mới phát hiện tầng hai còn có phòng vệ sinh, cô lại càng hài lòng hơn.



Nhân lúc Quý Duy Thanh đi tắm, cô lấy quần áo ra khỏi túi vải bạt.

Dọc đường đi đều nhờ anh ta xách hộ quần áo, cô mới biết đây là đồ của mình.

Cô mở túi vải bạt ra, bên trong có quần áo, đồ dùng hàng ngày, còn có bốn món chăn ga uyên ương hí thủy, bình thủy, cốc tráng men và mấy thứ linh tinh khác.

Đây hẳn là đồ cưới của cô nhỉ?

Tống Thời Hạ lấy đồ lần lượt bày ra, bốn món uyên ương hí thủy thì đặt lên trên giường.

Một gói đồ nhỏ rơi ra từ trong gối, cô bèn cầm lên mở ra.

Trong gói vải là mấy đồng tiền lẻ nhăn nhúm.

Cô không có trí nhớ, nên đây hẳn là tiền bố mẹ nguyên thân lặng lẽ nhét vào.

Bọn họ không ngăn cản được con gái chết sống cũng phải lập gia đình, lại còn lấy chồng xa như thế, nên chỉ có thể nhét cho cô ấy ít tiền phòng thân.

Tròn bốn mươi đồng, chính là tiền lương hai tháng của trụ cột gia đình rồi.

Tống Thời Hạ cất tiền lại mà lòng phức tạp, chờ lúc nào rảnh gửi lại cho người nhà vậy.

Mặc dù cô ghét quần áo sặc sỡ, nhưng vẫn không vứt đi, mấy thứ này có thể làm đồ ngủ được.

Cô ghé sát vào ngửi, quần áo thoang thoảng mùi bột giặt, lúc này cô mới yên tâm treo quần áo vào tủ, đặt một bên riêng với đồ của Quý Duy Thanh.