Quý Duy Thanh đành nhớ lấy, “Vậy xe đạp thì sao?”
“Sao tôi biết chứ, cậu phải hỏi xem cô ấy có biết chạy xe đạp hay không, mà trong này cũng không cần dùng tới xe đạp, nhưng nếu cô ấy thích thì cậu cứ mua một chiếc đi.”
Thấy anh đã nghe thủng rồi, trưởng khoa lúc này mới bình tĩnh lại.
“Cậu không thiếu tiền, cần mua cái gì cho người ta thì cứ mua, đừng có để thiếu.
Đồng nghiệp của cháu gái tôi kết hôn còn ra tiệm chụp hình, nói là chụp hình cưới, thanh niên bây giờ chuộng cái đó lắm.”
Hai thầy trò nói chuyện một hồi, phía trên đột nhiên có thông báo.
“Về nhà soạn đồ đi, có một hạng mục khẩn cấp cần mọi người hỗ trợ, đêm nay đúng giờ xuất phát.”
Trưởng khoa vội đứng dậy:
“Tôi phải về bảo cô của cậu xếp quần áo cho tôi mới được, chuyện cùng ăn cơm chờ sau này hãy tính.
Cậu cũng về dọn đồ đi, cần dặn dò cái gì ở nhà thì nói luôn một thể.”
Tống Thời Hạ đang mơ màng ngủ trưa thì nghe tiếng mở cửa.
Cô cẩn thận ngồi dậy để không đánh thức bọn nhỏ.
Thấy Quý Duy Thanh về, cô lấy làm kinh ngạc.
Sao anh lại về lúc này chứ?
Cô nhẹ nhàng đi xuống lầu gặp anh.
“Anh về lấy đồ à?”
Quý Duy Thanh bị thầy mình giáo dục một hồi, đối mặt với cô, anh không khỏi lúng túng.
“Bọn anh phải đi làm việc nên về dọn đồ.”
Tống Thời Hạ đứng bên cạnh anh: “Có cần em giúp cái gì không?”
Quý Duy Thanh đang muốn nói không cần, đột nhiên nghĩ đến những lời thầy đã dạy mình.
“Mua giúp anh ít màn thầu đi, mấy ngày tới có thể phải đi đường suốt rồi.”
Xem ra lần này phải đi công tác một thời gian dài mới về rồi.
“Đúng lúc em có gói ít bánh bao, hay là em gói bánh bao cho anh mang đi nhé.”
Ngoại trừ nhân tóp mỡ không thể ăn nguội ra thì mấy loại bánh bao chay đều không bị ảnh hưởng gì.
Anh ngẩn ra một cái: “Vất vả cho em rồi.”
Tống Thời Hạ mỉm cười với anh: “Vốn dĩ em làm sẵn để dành ăn sáng, chiều nay em gói thêm một ít là được rồi.”
Quý Duy Thanh lên lầu lấy quần áo, thấy hai đứa bé đang ngủ, xem ra quan hệ của cô ấy và hai đứa bé khá tốt đây.
Tống Thời Hạ mở tủ lấy hộp cơm ra cọ rửa sạch sẽ, nhét đầy hai hộp.
Cô nghĩ ngợi một lát, lại rót một ít rượu dâu tằm mình ủ vào một chai thủy tinh rỗng, vặn nắp lại thật kín.
Nghe nói nhà khoa học làm việc sẽ khá tốn tế bào não.
Để tránh cho dung nhan tuyệt vời kia rơi vào cảnh sói trán hói đầu, cô phải chia cho anh một chút mới được.
Quý Duy Thanh cầm vali xuống.
“Khi nào thì anh đi?”
Anh xem đồng hồ: “Có thể ở lại thêm 3 tiếng nữa, tối mới đi.”
“Trong nhà có canh cá, nếu không gấp thì em sẽ đi nấu cơm, làm thêm hai món nữa.”
Quý Duy Thanh đặt vali ở cửa.
“Để anh giúp em.”