Chương 41: Nói Dối Mặt Không Đổi Sắc

Hai đứa ăn hết một bát rưỡi canh cá, lại ăn hai cái bánh, cô sợ chúng bội thực.

Tống Thời Hạ vuốt trán: “Lần sau không thể để các con ăn nhiều như vậy được.”

May là cô gói bánh bao không lớn, người trưởng thành ăn bốn năm cái mới no được.

Quý Nguyên ôm đùi cô: “Canh cá ngon lắm, con thích ăn canh cá.”

Tống Thời Hạ lắc đầu từ chối:

“Không thể ăn nữa, thích cái gì cũng phải từ từ ăn, không được ăn ngốn ăn nghiến như thế, con nhìn xem bụng con đi, chứa không nổi nữa rồi kìa.”

Lúc này bụng của đứa bé mới ba tuổi rưỡi phình to ra, trông cái bụng nhỏ phát tướng rất buồn cười và đáng yêu.

Tống Thời Hạ đưa tay chọc nhẹ, Quý Nguyên xấu hổ lùi lại.

Tiêu cơm xong cũng đến giờ ngủ trưa, hai cậu bé không về phòng mình mà muốn ngủ trưa với cô.

Dù sao giường cũng lớn, đủ chỗ ngủ.

Hai bên trái phải của cô đều có một cậu bé nằm ngủ, một người lớn hai đứa bé nằm trên giường ngáy o o.

Bọn họ ngủ trưa ngon lành, bên kia lại có người dây dưa gây phiền phức.

“Tôi uống trà nhiều năm như vậy rồi mà không phân biệt được Đại Hồng Bào sao?



Cậu đừng có lừa tôi, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, có ít lá trà mà cậu cũng không nỡ cho thầy như thế, tôi đau lòng quá.”

Quý Duy Thanh cảm thấy nhức đầu: “Thầy ơi, đó là trà thầy lấy trên bàn thật mà.”

Trà không nhiều, chỉ đủ cho anh uống nửa tháng.

Vốn dĩ mỗi ngày vào buổi trưa anh đều nghỉ ngơi trong văn phòng, nhưng trưa hôm qua và hôm nay rảnh rỗi uống trà xong thì anh cảm thấy toàn thân sảng khoái tỉnh táo, hoàn toàn không hề buồn ngủ chút nào.

Anh đoán có thể trong trà chứa một thành phần nào đó có tác dụng nâng cao tinh thần giống như cà phê.

Thiên nhiên tạo hóa nhiều điều thần kỳ, anh cũng không nghi ngờ trà có vấn đề, chỉ là đây không phải lá trà bình thường mà thôi.

Trưởng khoa ở lại văn phòng anh không muốn đi, nếu như không phải tuổi tác không cho phép thì anh rất muốn giội nước đuổi đi.

“Tôi không nghe, cái bình hôm qua cậu mang đến đâu?”

Lần đầu tiên Quý Duy Thanh biết mình có thể nói dối mà mặt không đổi sắc.

“Ở nhà ạ, em đổ trà vào bình này, hôm qua đã mang nó về nhà rồi ạ.”

Trưởng khoa không làm gì được anh, nhưng ông vẫn nhớ mãi không quên lá trà hôm qua.

Bản thân ông có bệnh đau lưng, nhưng từ hôm qua sau khi uống trà kia thì đồng nghiệp gặp ông đều lần lượt hỏi thăm có phải ông đi châm cứu không, bước đi cứ như bay ấy.

Điều khác biệt mà ông nghĩ đến cũng chỉ liên quan đến trà, nước trà vào bụng ông mang lại cảm giác sảng khoái và thư giãn…