Chương 4: Nước Ngọt Vị Quýt

Trong lòng cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nhưng không hề hối hận.

Ở lại trong thôn sẽ bị bố mẹ ép duyên, mà dù có chọn thế nào thì cũng không tránh được việc hầu hạ mẹ chồng và làm ruộng đồng.

Nếu vớ được ông chồng nào chỉ biết nghe lời mẹ, hoặc cần con trai nối dõi tông đường, gần như ăn đủ combo rồi.

Chí ít ông chồng mà nguyên thân lựa chọn này có điều kiện không kém.

Không phải sống cùng bố mẹ chồng, mà chồng thường xuyên đi công tác, trong nhà không có ngôi vị hoàng đế cần thừa kế.

Quan trọng nhất là cô mê trai đẹp và giọng hay, và bề ngoài lẫn giọng nói của người đàn ông này hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn kén chồng của cô.

Chồng hờ nói: "Tiền lương của anh sẽ giao cho em giữ, nhưng những điều kiện em đồng ý với anh thì em phải làm được, trong vòng năm năm không sinh con, chăm sóc tốt cho... con của anh."

Tống Thời Hạ cố nén sự sung sướиɠ, tỏ vẻ như thấu hiểu: "Chắc chắn em sẽ giữ lời, con của anh chính là con của em."

Chỉ cần cô không nuôi hỏng con trai của anh ta, có khi sau năm năm nữa cũng chẳng cần đẻ.

Mang thai sinh con tạo thành tổn thương rất lớn cho cơ thể nữ giới, nên cô không muốn sinh đẻ cho lắm.

Sau khi xác nhận lại thỏa thuận một lần nữa, sắc mặt Quý Duy Thanh mới dịu đi.

Mắt thấy sắp tới trạm xe buýt, Tống Thời Hạ định tìm cơ hội uống ít nước linh tuyền để bớt say xe, nào ngờ chẳng có cơ hội nào cả.



Cô không muốn đi nhà vệ sinh, nhà vệ sinh công cộng thời này làm sao sánh được với tương lai, vào đó rồi mà không nôn còn là chuyện tốt ấy chứ.

Cũng may ông chồng hờ biết mua cho cô một chai nước ngọt có ga.

"Nước ngọt mới làm giảm được cảm giác ghê họng buồn nôn, em uống tạm, đây là tuyến xe cuối cùng của hôm nay rồi."

Tống Thời Hạ ngơ ngác gật đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ, nguyên thân một lòng một dạ muốn gả cho người thành phố, kết quả lại sống ở vùng ngoại ô, không biết là có cảm giác gì.

Vé xe công là do anh ta trả, tiền đăng ký kết hôn cũng là anh ta chủ động chi, có lẽ là do mặt tiền bạc đã làm nguyên thân cảm động nhỉ.

Trong lúc Tống Thời Hạ miên man suy nghĩ, xe công cộng tới nơi.

Cô đứng dậy xuống xe: "Tới nhanh vậy ư?"

Quý Duy Thanh lời ít ý nhiều: "Có người tới đón."

A ha, xe con tự lái tới đón, chẳng lẽ thân phận của anh ta sẽ là đại lão ngầm nào sao.

Tống Thời Hạ không có ý nghĩ dò la sự riêng tư của người khác, cô chào lái xe một tiếng rồi nhanh chóng chợp mắt.

Quý Duy Thanh rất thưởng thức điều này ở cô.

Anh chọn cô là vì thấy gia đình cô đơn giản, tính cách độc lập tự chủ, không gây phiền toái rắc rối cho công việc của anh, rất phù hợp làm mẹ của đứa bé.