Tống Thời Hạ cầm một chiếc gương tay, ngắm nghía gương mặt mình.
Bản mặt thanh thuần nhu nhược vô tội thế này quả là có tính lừa gạt cao, chẳng trách có thể lừa được Quý Duy Thanh lâu như thế.
Nếu cô mà là đàn ông, có lẽ cũng sẽ bị gương mặt này lừa đến ngu người thôi.
Tuy rằng đời trước diện mạo của cô cũng tương tự thế này nhưng phong cách và thần thái khác hẳn, nếu đặt bên cạnh so sánh sẽ thấy khác biệt hoàn toàn.
Phong cách của cô thiên về trưởng thành chín chắn, ngay cả khi trang điểm, các chuyên viên cũng sẽ trang điểm cho cô hơi già dặn đi.
Như vậy, khi thương thảo chuyện làm ăn với người ta mới có thể khiến đối phương không cảm thấy cô là người mới, dễ chèn ép.
Nhưng gương mặt ngây thơ vô tội này lại khiến Tống Thời Hạ càng nhìn càng thích.
Chẳng trách cư dân mạng luôn gọi kiểu nhan sắc thế này là kiểu ‘mối tình đầu’, chính cô ngắm mình còn thấy rung động cơ mà.
Mị lực đáng chết của mình thật là…
Tống Thời Hạ ngắm nghía một hồi, muốn ngủ nướng thêm chút nữa nhưng lại không hề buồn ngủ, cô nằm trong chăn thoải mái vươn vai một cái, ngáp dài rồi leo xuống giường đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, cô ra phòng khách lấy cái hộp nhôm từng dựng kẹo đi rửa sạch, đổ trà vào nửa hộp.
Vừa xuống lầu thì Quý Duy Thanh đã cầm bữa sáng đi vào.
Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Anh về nhanh thế?”
Quý Duy Thanh đưa hộp cơm và sữa đậu nành đưa cho cô: “Chỉ ra ngoài chạy bộ buổi sáng, tiện đường ghé qua căn tin thôi.”
Cô nhận lấy hộp cơm, thức ăn vẫn còn nóng hổi: “Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi, em tự ăn đi.”
Tống Thời Hạ đưa hộp trà cho anh.
“Đây là trà em được chia, nếu anh thích thì lấy pha uống đi.”
Xem như trả công cho anh, nói không chừng sau này còn phải nhờ anh mua bữa sáng giùm ấy chứ.
Quý Duy Thanh cũng chẳng khách sáo với cô: “Cảm ơn em, anh rất thích trà này.”
Bình thường anh uống trà là để tỉnh táo, chưa từng chú ý tới lá trà, nhưng loại trà này uống vào một lần là nhớ mãi.
Tống Thời Hạ mở hộp cơm ra, bên trong là bánh bao và bánh quẩy nóng hổi.
Quý Duy Thanh đã thay đồ xong, đi xuống lầu:
“Trong phòng khách có điện thoại, danh bạ có viết số điện thoại văn phòng của anh.
Nếu có việc gấp thì cứ gọi cho anh, nhưng anh không dám chắc có thể nghe ngay và luôn đâu.”
Tống Thời Hạ uống sữa đậu nành, gật đầu nói: “Được rồi, bọn nhỏ đâu, có cần em đi đón không?”
Động tác của Quý Duy Thanh khựng lại một chút: “Không cần đâu, bọn nhỏ ở nhà chị cả, cuối tuần sẽ đón về.”
Vậy là tạm thời không cần mình quan tâm, Tống Thời Hạ thoải mái vẫy tay với anh: “Anh đi đường cẩn thận, về sớm một chút nhé.”