Chương 11:

Trên đường đi Đường Tam luôn nhìn về phía Lê Tu Dương khiến cậu không khỏi xấu hổ, vội vang ho một cái để đỡ xấu hổ. " Nhìn cậu muốn nghe như vậy tớ sẽ vui lòng nói cho cậu!"

Nghe xong câu đó ánh mắt Đương Tam hiện lên vẻ đắc ý khi mục tiêu thực hiện được nhưng rất nhanh đã cất dấu đi. Dù vậy ánh mắt đó làm sao có thể qua được đôi mắt của cậu nhưng cậu vẫn phải hậm hực kể tiếp.

" Hồn sư đều có riêng mình võ hồn có một số võ hồn có hồn lực, căn cứ vào sự mạnh yếu của hồn lực mà chia thành 10 cái danh hiệu. Mỗi một danh hiệu được chia ra 10 cấp. Ban đầu mới nhập môn thì gọi là Hồn sĩ, chỉ cần vừa thức tỉnh võ hồn xong thì được gọi là hồn sĩ. Nếu võ hồn có thể tu luyện, đạt được cấp 10 thì sẽ được gọi với danh hiệu Hồn sư. Đạt được cấp 20 thì sẽ gọi là Đại hồn sư, cứ mỗi 10 cấp là một danh hiệu."

"Các cấp độ danh hiệu của hồn sư là: hồn sĩ, hồn sư, đại hồn sư, hồn tôn, hồn tông, hồn vương, hồn đế, hồn đấu la, phong hào đấu la. Khi đạt tới 90 cấp thì người đó có thể tự tạo phong hào cho mình, khi đấy họ chính là vô địch tồn tại. Đó là những gì tớ biết rồi!"

Đường Tam khá là tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua cho cậu. Khi cả ba người đến chính giữa thôn, tuy đã đến sớm nhưng ở đây cũng đã có rất nhiều người, nếu như chỉ nhìn thấy cảnh tượng này nhiều người sẽ nghĩ năm nay có rất người muốn thức tỉnh nhưng thực ra chỉ có 10 người trong đó có cậu và cả Đường Tam nữa mới được, đa số mấy người đến đây đều để xem con nhà ai có thể trở thành hồn sư không.

Khi vượt qua đám người để vào trong cả hai đều mệt ra rời, cũng may đến gần cửa đã không có người nếu không thì chắc cậu cũng không vào được. Sau khi vào được bên trong cả hai nhìn thấy lão Jack với 8 đứa trẻ. Chỗ hai người cũng không có một đứa bé cùng tuổi đến gần, cả hai người đều bị cô lập nhưng làm người hai đời cả hai đều không quan tâm đến đến bọn họ nhưng hai người đều lo cho đối phương sẽ bị tổn thương nên cả hai người bắt đầu trò chuyện với nhau để đối phương không bị mặc cảm.

Chờ tầm nửa tiếng thì có một thanh niên bước vào, nhìn qua người này khoảng trên 20 tuổi, mày kiếm mắt sáng có thần, tướng mạo tuấn lãng. Mang trên người một bộ trang phục màu trắng, sau lưng là một áo choàng màu đen, chính giữa ngực có một chữ hồn cỡ nắm tay. Đó là trang phục tiêu chuẩn của võ hồn điện.

Trên ngực trái có một cái huy hiệu phía trên điêu khắc hình trường kiếm, trên huy hiệu có tổng cộng ba thanh trường kiếm lần lượt thay đổi. Nhìn tạo hình này cậu liền biết đây là Đại hồn sư mà lão Jack đã nhắc đã nhắc tới.

Lão Jack đã quen với việc tiếp đón hồn sự nên bước lên trước nói chuyện.

"Chúc ngài một ngày tốt lành, tôn quý chiến hồn đại sư, hôm nay mong ngài chiếu cố!" Lão Jack cung kính hướng về phía người trẻ tuổi hành lễ.

Khuôn mặt của hắn lộ ra một vẻ bình thản mang theo sự kiêu ngạo, gật đầu một tí coi như hoàn lễ.

" Thời gian của ta không nhiều lắm, bây giờ bắt đầu đi!"

Lão Jack bắt đầu nói: "Tốt lắm các bạn nhỏ, vị này là Chiến hồn đại sư đến từ Nặc Đinh thành. Kế tiếp, vị này sẽ dẫn mấy đứa thức tỉnh võ hồn, mấy đứa phải nghe theo đại sư, ông rất kỳ vọng có người sẽ trở thành hồn sư!"

Người trẻ tuổi không chịu được nói: "Được rồi! Năm ngoái ngươi cũng nói vậy. Trở thành hồn sư nào có dễ như vậy? Ta đã đi qua sáu cái thôn rồi mà một người sở hữu hồn lực cũng không có, dù có cũng chỉ toàn phế võ hồn."

Lão Jack trong mắt xuất hiện một tia buồn bã, thở dài một tiếng rồi đi, khi đi vừa nói: "đúng vậy! Chỉ có các người kế thừa các đại tông môn mới dễ dàng trở thành Hồn sư. Còn chúng ta là người thường, thật sự quá khí khăn." Một bên lắc đầu đi ra Võ Hồn Điện.

Nghe những lời đó trước lúc đi của lão Jack cậu không khỏi thương cảm lên, người thường muốn trở thành hồn sư để có một cuộc sống tốt hơn nhưng lại khó hơn lên trời còn những người của tông môn dù có võ hồn kém ra sao thì vẫn có thể trở thành hồn sư một cách dễ dàng.

Thấy lão Jack đã đi, người trẻ tuổi mỉm cười nhìn lũ trẻ trước mắt bắt đầu giới thiệu: "ca gọi Tố Vân Đào, 26 cấp Đại Hồn Sư, là người dẫn đường của các em. Bây giờ anh sẽ đối với các em tiếng hành võ hồn giác tỉnh. Phải nhớ bất luận chuyện gì sảy ra đều không cần sợ hãi. Bây giờ hãy đứng thành hàng một."

Vừa dứt lời, Tố Vân Đào vừa mở cái bao của mình ra, từ bên trong lấy ra hai kiện đồ vật, sáu tảng đá hình tròn đen thui và một lam thủy tinh cầu léo sáng.

Tố Vân Đào để sáu tảng đá màu đen trên mặt đất bày ra một hình lục giác, sau đó bảo đứa thứ nhất đứng bên trong.

"Không cần sợ hãi, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ." Vừa nói, con mắt Tố Vân Dào đột nhiên sang lên, trước ánh mắt kinh hãi của tụi nhỏ, hắn khẽ lên tiếng. "Độc lang, bám vào người."

Cơ thể của hắn đã thay đổi hoàn toàn từ một người bình thường biết thành người sói với toàn bộ lông tóc trên người biến thành màu xám bắt đầu dài ra, cơ thể bắt đầu to lớn. Cũng phải công nhận là trang phục của võ hồn điện rất là đặc biệt, cơ thể hắn đã lớn lớn hơn rất nhiều mà cũng không nát.

Nhìn thấy sự thay đổi này cậu bé đứng ở giữa những tảng đá đen bắt đầu hét lên một cách sợ hãi muốn bỏ trốn.

Thấy vậy, Tố Vân Đào liền trừng một cái khiến đứa bé đấy đứng im rồi nói: "đừng nhúc nhích. Không cần phải sợ đây là võ hồn của ta, Độc Lang. Nếu sau nay trong các ngươi có người trở thành hôn sư thì các ngươi sẽ hiểu."

Nhìn mọi người sợ hại bên cạnh Lê Tu Dương nhìn về phía Đường tam ở bên cạnh nhưng lại nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của đường tam với Tố Vân Đào sau đó nhìn về phía cậu với anh mắt "cậu biết đúng không". Cậu yếu ớt trừng lại " thì sao".Đường tam không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn cậu, điều này khiến cậu thấy hơi rợn tóc nhưng vẫn cố lam như mình rất bình tĩnh không sợ gì cả.

Lúc này võ hồ của đứa bé kia cũng xuất hiện, đó là một cái liềm xuất hiện trên tay phải của nó.

Tố Vân Đào nhíu mày nói: "võ hồn của ngươi khí võ hồn cái liềm. Đến đây xem thử ngươi có hồn lực không."

Bé trai có điểm sợ hãi nói: "đại sư, con nên làm như thế nào ạ?"

Tố Vân Đào lạnh lùng nói: "dùng ý niệm thu hồi võ hồn sau này nếu muốn dùng thì dùng ý niệm kêu gọi là được."

Khi nam hài thu lại được cái liềm, Tố Vân Đào đưa thủy tinh cầu cho đứa bé. Khi nhìn thấy không có sự thay đổi, Tố Vân Đào thất vọng nói: "không có hồn lực, không thể trở thành hồn sư, người tiếp theo!

Những người tiếp theo cũng thức tỉnh cũng không có hồn lực chỉ có một đứa gái thức tỉnh lam ngân thảo có hồn lực nhưng chỉ có 0,5 hồn lực cũng không hợp cách.

Đến lượt Đường Tam thì Tố Vân Đào đã thấm mệt, nhưng vẫn cố hết sức giúp cậu hoàn thành thức tỉnh.

Kim sắc quang mang hiện lên khiến Tố Vân Đào cảm thấy lần này có hi vọng thì một gốc lam ngân thảo xuất hiện phá tan hi vọng của hắn, không muốn phí thời gian với Đương Tam nữa quyết định để người cuối cùng lên thì Đường Tam lại nói: "thúc thúc ta còn chưa xem thử hồn lực bao nhiêu cấp mà."

" Không cần thử nữa lại võ hồn này không làm được gì hết đâu." Tố Vân Đào không quan trọng nói.

Nhưng Đường Tam vẫn kiên trì, " ta tin là mình có hồn lực mà thúc thúc cho ta đi mà"

Thấy đứa bé này kiên trì vậy hắn đưa quả cầu cho cậu, khi cầm quả cầu trong tay dị biến xuất hiện, chỉ một nháy mắt ánh sáng của quả tinh cầu này phát quang. Vầng sáng màu lam xuất hiện động lòng người.

Nhìn thấy sự thay đổi này Tố Vân Đào nhìn thấy ánh sáng này thì nghĩ ngay đó là " tiên thiên mãn hồn lực " trong lúc không kiểm xoát được mình hắn nói ra những gì mình nghĩ

Nghe thấy vậy Đường Tam vội hỏi: "thúc thúc, thiên tiên mãn hồn lực là gì?"

Sau một lúc ngốc trệ thì Tố Vân Đào bắt đầu giải thích, thì mọi người đều hiểu.

Cuối cùng Lê Tu Dương cũng được thức tỉnh võ hồn.

Lúc cậu thức tỉnh võ hồn cũng xuất hiện một trận kim sắc nhưng lần này nó chiếu sáng hết toàn bộ võ hồn điện, sau khi ánh sáng tản đi có một thứ xuất hiện trước mắt của mọi người.

Khi nhìn thấy thứ này Lê Tu Dương không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa mà chạy đến bên nó vừa sờ vừa khóc.