Chương 20: Mời Người Nhập Thất

Thật là bị động mà, tổng cảm giác chính mình đang bị người điều khiển, tuy rằng bây giờ xem ra là không có chỗ nào mà ta không hài lòng cả. Nhưng bị người khác quyết định sinh hoạt của mình thật là không có tư vị gì cả.

Ta cũng không muốn bị người hầu đùa giỡn nha. Một chỗ không biết là thần tiên hay ma quỷ, phi nhân loại ở phía xa cười haha, tiểu tử, ta không phải nhân loại a, một bộ dạng chính là muốn tính kế mà, người nào đó còn không biết tình ý của ta a.

Hiện tại ở nơi này cũng khoảng chừng một năm rồi, nhớ tới lúc đầu thời gian cùng Thanh quen biết, ai nha nha, ta thật là đủ hoa tâm mà.

Rất muốn đi nhìn Thanh, trong nội tâm tổng có mấy lời muốn nói với nàng, nhưng mà cảm giác hiện tại trong lòng của ta thì Tiểu Thụy Thụy rất nặng rất nặng, nặng đến có chút tức đến dậm chân a.

Quả nhiên không chiếm được thì vẫn là tốt nhất sao?

Không phải là không có nghĩ tới Thanh, hơn nữa nghĩ đến so với ai khác đều nhiều hơn. Ta quả thật là người không có trách nhiệm quan tâm người ta a, gặp được sự tình thích nhất nhưng làm được rồi chính là trốn tránh.

Chúng ta ngay cả hôn thì đều hôn rồi, thiếu chút nữa liền gạo nấu thành cơm rồi, hơn nữa dù nói ta thế nào cũng không biết có thể hay không sinh gạo a, nói không chừng đã sớm chín thành cơm nha. Ai, ta còn ở nơi này trốn tránh làm gì, thật sự là tự gây nghiệt không thể sống mà... Quan hệ trở nên không rõ rồi, có lẽ ta nên chủ động một chút.

"Ta nghĩ đến ngươi vĩnh viễn đều sẽ không tới." A, gặp mặt lại một câu đầu tiên chính là giọng nói ai oán như thế, thật sự là đủ trực tiếp nha, ta không thích nhất chính là người hay dây dưa dài dòng. Bề ngoài thì giống như bản thân ta chính là người vô cùng vô cùng dây dưa dài dòng.

Ta im lặng nhìn nàng. Một danh nhân đã từng nói qua, im lặng thường là vũ khí có lợi nhất. Haha, nhưng thật ra là tác giả nói nha...

"Ta nghĩ đến ngươi hình như là không muốn đứng lên thì phải." Quả nhiên, moi ra lời nói tới rồi. Được rồi, ta tiếp tục im lặng, im lặng lắng nghe.

"Ngươi quả thật nghĩ tới? Ngươi có thể hay không trách ta?" Nếu như ta là Tiểu Đoan thì ta có thể sẽ trách ngươi, nhưng mà ta không phải là nàng, vì vậy ta sẽ không trách ngươi.

Có lẽ là bụng của ta lời nói đánh cho hơi nhiều, Mỗ Hậu đang nổi lên cái gì. Quả nhiên, hậu quả thật là có chút không tưởng tượng nổi...

"Ta không phải là không nghĩ đứng lên, chính là có điểm nhớ ngươi." Sắc mặt ta không hề xấu hổ mà nói. Ai, thử hỏi ai mà không phải là nhìn Quỳnh Dao con bà nó kịch truyền hình lớn lên, mưa dầm thấm đất, muốn chua, ta cũng không thể so với cổ nhân kém hơn. Hừ, so với ta u oán, một hồi khiến cho ngươi biết cái gì gọi là không biết tự lượng sức!

"Thanh, về sau ngươi mỗi lúc trời tối đều đến chỗ của ta theo giúp ta đi, buổi tối lạnh quá..." Không tốt, khả năng ta nói đến có chút gì rồi, người ta là Thanh hoàng hậu bắt đầu làm đà điểu rồi, người ta đỏ mặt. Ta xin ngươi, ta vẫn chưa nói xong mà.

"Lâm, tốt rồi, ta biết rồi." Quả nhiên mặt của nàng còn là đỏ lên, ta chung quy là mở ra một điều, chỉ cần nói ra một ít tương đối giống Quỳnh Dao*, chính là hữu cầu tất ứng. Ai nha, Quỳnh Dao nãi nãi, ta cảm tạ ngươi, ta sùng bái ngươi.

(*) Quỳnh Dao: nhà văn nổi tiếng người Trung Quốc

Cái kia cái gì đâu rồi, cũng không có gì mà thiếu nhi không thích hợp đâu a, hơn nữa nha..., tất cả mọi người đều là người trưởng thành a. Hơn nữa..., ta chỉ là muốn có người làm ấm chăn thôi, nếu không mọi người cho là ta đây đến cùng là xướng* cái gì nha?

(*) Xướng : hát =))))

(Edit: ngươi đây thật là đen tối =))) ta đây còn nghĩ bậy huống hồ.....=))) )

Chuyện này ta đã nhiều lần mãnh liệt yêu cầu Tiểu Vân Nhi rồi, thế nhưng là tiểu nha đầu kia rõ ràng không nghe lời chủ nhân nói, hừ, đến lúc đó ta gọi nàng chịu thiệt ở trước mắt. Còn nữa nếu như đi mời Tiểu Thụy Thụy thì, ai nha nha, lại để cho một nhân vật như vậy thay ta làm chăn ấm, nhân dân cả nước cũng sẽ không tha thứ cho ta, nước bọt chấm nhỏ liền đủ đem ta cho chết đuối rồi nha.

Xa xa mỗ Thanh níu lấy lỗ tai mỗ Lâm, chẳng lẽ sẽ khiến ta cho ngươi ấm ấp, đã có người tha thứ ngươi rồi sao? Ai nha, đáng thương mỗ Lâm lần thứ nhất gặp sự kiện bị nhéo lỗ tai mà Thanh lại là người chủ trì sự kiện này, hơn nữa còn là ở đây, mỗ Lâm phán đoán ở thế giới bên trong. Chậc chậc chậc, thế nào vẫn còn đau đây này, chỉ có thể nói mỗ Lâm thật sự là có thể tưởng nhớ nha. Bội phục nha bội phục nha, cảm thấy không bằng ... A.

Được rồi, kỳ thật ta cũng không phải đơn thuần chỉ muốn Thanh làm ấm chăn cho ta. Vân Nam không phải là không có nhiều chỗ gọi là thử hôn nha, chính là Nam Phương tới trước nhà người ta thả con gái ở lại hai năm, nếu như khảo nghiệm hợp cách, liền chính thức kết hôn. Quốc ngoại như vậy cũng thật nhiều nha, rồi hãy nói đến xã hội hiện đại lúc đó chẳng phải là ở chung trước rồi mới kết hôn sao. Haha, xem ta tìm nhiều lí do cho mình nha.

Bất quá quan trọng nhất là Thanh đã đáp ứng, vậy, đêm nay rốt cuộc không cần tự mình phòng thủ trong phòng rồi a.

"Nếu như bất tiện thì cũng không cần phải đi." Nàng đương nhiên nên biết ta chỉ chính là lúc Hoàng Thượng đến. Không nghĩ tới đi vào cổ đại ta rõ ràng đang cùng nam nhân tranh giành nữ nhân a, bề ngoài giống như một mực đúng là như vậy.

Ai bảo ta vào tới đây liền ở trong hậu cung rồi chứ, liền biến thành mẫu thân của hai hài tử a. Hừ, tác giả, ta là mang thù người, thù này ta nhất định phải báo. Bây giờ không phải là không báo, là thời điểm chưa tới thôi!

"Không biết, chỉ cần ngươi không chê, ta lúc nào cũng có thể đến." Choáng, nghe lời nói này, đủ hàm súc a...,bộ dáng giống vợ bé quá a.

Thanh ta mà nói là cái gì đây? Có cũng được mà không có cũng không sao ư? Đương nhiên là không phải rồi.

Lúc không thấy tự nhiên sẽ nhớ nàng, giống như đã lâu không gặp mặt bằng hữu vậy, nhưng mà thấy rồi thì sau đó lại không có lời gì muốn nói nha, nhưng mà lại muốn thấy mặt nàng một lần. Gặp được rồi, tâm giống như là bắt được một chỗ dựa nào đó, rút cuộc lại nghĩ ra rằng nếu không thấy thì sẽ không có gì, một khi gặp mặt tâm liền ngăn không được mà nhớ nàng, Thanh ở trong lòng ta chính là một tồn tại như vậy đi.

Đây cũng là yêu đi, bằng không vì sao ngày đó ta thấy nàng thì liền chảy máu mũi, ta còn nhớ rõ, hình ảnh làm sức lực bạo phát như vậy, ta thủy chung không có quên qua.

Ta nghĩ, có lẽ ta nên làm mấy thứ gì đó, thế nhưng ta chính là muốn như vậy chờ Thanh đến. Cũng mặc kệ có nguy hiểm hay không, cũng mặc kệ nàng làm sao tới. Hơn nữa, ta biết rõ đêm nay chúng ta nhất định sẽ gặp mặt, nếu như nàng không đến, vậy — ta — liền — đi — tìm — nàng là tốt rồi.

Nhìn quyển sách đang đọc trên tay, ta nghĩ ta đang khẩn trương a, bởi vì ta đột nhiên nhớ Thanh từng cho ta hai câu thơ.

Cùng người vừa quen biết, tựa như gặp cố nhân.*

(*)hay còn là *Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy*: lần đầu gặp mặt người lại tựa như gặp lại bạn cũ. Đây là hai câu thơ rất đẹp, nhưng mà chưa rõ tác giả. Bài thơ tổng cộng có bốn câu: 与君初相识, 犹如故人归. 天涯明月新, 朝暮最相思 (Dữ quân sơ tương thức | do như cố nhân quy | Thiên nhai minh nguyệt tân | triêu mộ tối tương tư.)

Có lẽ ta đối với Thanh mà nói chính là một loại tồn tại như vậy đi. Ta không muốn làm người nào ngoái đầu nhìn lại giống như khách qua đường vậy, ta nghĩ nên lưu lại một phần chân chân thực thực ấm áp. Ở trong lục cung phần đông đều là nữ tử, tha thứ cho ta vì ta rất thích cái đẹp, rất nhiều phi tử ta đều ngưỡng mộ bái phỏng qua.

Đương nhiên việc không thể thiếu chính là làm cho Vân nhi nhức đầu rồi. Vậy thì còn có biện pháp nào, nàng chỉ có thể lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó thôi..., hơn nữa ta cũng không có làm cái gì, chính là tương đối thích chưng diện có một chút mà thôi, theo căn cứ mọi người đều có sinh lực dồi dào, ta hết sức quan tâm mà xông vào màn mưa bom bão đạn ở trước mặt a.....

Ta thấy qua rất nhiều mỹ nhân, Thanh tất nhiên cũng là một mỹ nhân nha, phần đông bên trong đều là phi tử, nàng tuy không phải là người đẹp nhất, chẳng qua chỉ là một phi tử bình thường bên trong lục cung này mà thôi. Lại nói, ta vừa mới biết được nữ nhân trong lục cung đều là do Tiểu Thụy Thụy tuyển . Quả nhiên là tác phẩm của cây bút nha.

Nguyên lai, nguyên lai, đây đều là trong truyền thuyết nói Thụy Hậu vơ vét mỹ nhân, a, không đúng, là thay Hoàng Thượng tuyển chọn phi tử, ngươi xem lão bà nhà người ta săn sóc nhiều chưa, quá chuyên nghiệp, Thụy Hậu quả như Danh Bất Hư Truyền* mà...

(*) Danh Bất Hư Truyền : danh tiếng truyền đi đúng như thực tế

Tiểu Thụy Thụy, ngươi mau nói cho ta biết, đến tột cùng là có cái gì mà ngươi không biết a? ? ? A, nói nha, ta ngoại trừ lớn lên cùng với ngươi có bí mật, thấp hơn người nè, không đẹp bằng ngươi nè......

Ai nha nha, ta nói đến ta cũng xấu hổ a..., thiệt muốn che mặt mà chạy mà.....

Thanh vào cung phi cùng người bên trong đều là người bình thường nha, bởi vì Tiểu Thụy Thụy ánh mắt rất độc đáo, chọn mỹ nữ đều đủ loại kiểu dáng, tuyệt đối không được phép giống nhau, tuyệt đối không phải hạng người bình người a.

Ta bội phục nàng sát đất nha. Nhưng mà, nếu như những nữ nhân này đều cho ta chọn mà nói, đương nhiên sẽ không có chuyện tốt như vậy, ta tuyệt đối chỉ chọn Thanh thôi, bởi vì ngoại trừ Vân nhi cùng cung nữ thái giám cùng song bào thai cùng với bên ngoài, Thanh là người ta đã thấy đầu tiên, cũng là người mà ta thường xuyên thấy nhất.

Có đôi khi đều nhịn không được đi hoài nghi dụng tâm của Thụy, có thể hay không nàng cũng có một trong những mặt tốt này? Hay đơn giản chỉ có ánh mắt đặc sắc này mà thôi?

Mọi người đều nói, muốn biết một người có hay không yêu ngươi, thì nên nhìn thái độ của người đó đối với hài tử của ngươi, đối với cha mẹ ngươi ra sao thì sẽ biết ngay. Quả nhiên là như vậy, Thanh xem con của ta như của mình, những cử chỉ ân cần cùng yêu say đắm kia quả nhiên không lừa gạt được người. Chính là ta làm một thân nương nhìn đều cảm thấy mặc cảm a.

Ngày ấy đợi nàng không có kích động như thế này a, chẳng qua là trong lòng ta vẫn có chút bất an nha. Nếu như có thể, thì cứ như vậy cùng Thanh cả đời này hạnh phúc a.

Thế giới của Thụy không phải là nơi ta có thể tiến vào a, biết rõ đó là một loại hấp dẫn, là độc dược, ta cảm thấy đến cùng là ta có thể ở trong lòng mà không loạn nha, ta có thể thản nhiên nhìn nha.

Ta cho phép trong nội tâm của ta có một chút phán đoán, đây không tính là phản bội đi. Giống như là vẫn qua lại giống như có một loại yêu mến cùng với theo đuổi đi .

Mọi người đều sẽ tồn tại ở trong lòng mình một thân ảnh đặc biệt đi, là ở nơi đó, cố thủ ở nơi đó, chờ đợi có một thân ảnh hoàn toàn khác lấp đầy.

Ta là người tương đối rụt rè nha, trí nhớ của kiếp trước quá nhiều ẩn nhẫn, ta sợ đầu sợ đuôi, chẳng biết tại sao, cuối cùng người kia cách nhau một phương trời đất không cách nào tìm một thân ảnh trở về nữa, cuối cùng thứ đang chờ đợi kia không cách nào trở thành mộng nữa.

Rốt cuộc, một ngày lại một ngày, sự thật cùng với cảnh vật trong mơ xen lẫn với sinh hoạt thường ngày, rốt cuộc đến một ngày không thể phân rõ ở đâu là mộng ở đâu là thật nữa.

Vì vậy, hiện tại, thứ thuộc về ta, ta phải giữ lấy, bất kể hậu quả ra sao vẫn phải nắm lấy. Nhớ tới kiếp trước của ta, còn chưa mở miệng thì hết thảy đã chấm dứt rồi. Thứ nhất là chấm dứt tình yêu của ta , tiếp theo là chấm dứt tính mạng của ta.

Vốn dĩ lúc còn sống ta đang soạn nhạc cho chương nhạc mới, không biết lúc nào thì đã sửa, chỉ còn lại một mảnh hắc ám xâm nhập vào thế giới của ta . Rơi vào nơi sâu thẳm vô vọng, phảng phất đi tới một nơi gọi là hư không, đi theo vĩnh viễn chỉ là một mảnh sâu thẳm mà tưởng niệm nó .

Vì vậy, hiện tại, ta phải chăm chỉ chờ đợi, chờ đợi người kia đến đem lòng ta ủ ấm. Dù cho nàng không phải là người tốt nhất, ha ha, kỳ thật ta cũng không biết cái gì mới là tốt nhất, chỉ vì hết thảy đều không thể lặp lại, không muốn thỏa mãn chúng ta lúc nào cũng cho rằng ở bên cạnh mình không có một người tốt nhất a.

Có lẽ là không phải, vì có chỗ nào đó được tâm tình gửi gắm, chúng ta không muốn chứng kiến mỹ nữ dần dần già đi, màu sắc không còn, không thể chịu đựng được đã từng hồi hộp như thế, cuối cùng có một ngày bởi vì sài mễ du diêm* mà phai đi, cuối cùng biến thành thân tình*. Chúng ta không muốn chứng kiến một giấc mộng cứ như thế mà tan vỡ, tình nguyện bản thân một mình cô đơn đến già...

(*) Sài Mễ Du Diêm: là Củi, Gạo, Dầu, Muối: 4 thứ không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày của con người. Còn muốn diễn tả cuộc sống phong lưu hơn một chút nữa, gọi là " Khai môn thất kiện sự 開門七件事: là 7 chuyện phải lo khi sáng sớm mở cửa nhà ra

(*) Thân Tình: Ý chỉ người đã làm cha làm mẹ ~

Người nào mà không có lúc lơ đãng nhìn lướt qua chứ ? Trong nháy mắt ngoái đầu nhìn lại cả đời rồi lại bước đi mãi mãi. Đi khắp trăm sông ngàn núi, tìm nàng không thấy, cho rằng hết thảy đều không có hy vọng gì, nghĩ đến rồi lại thấy sợ hãi, tưởng niệm rồi lại thấy bất lực......