Chương 19: Khốn Thú Chi Đấu

"Lúc này ngươi còn có hy vọng sao? Hoàng hậu."

"Cùng ngươi không quan hệ."

Lời nói lạnh lùng quanh quẩn tại nơi này, trong cung điện lạnh lẽo, không có bất kỳ người nào tồn tại, chỉ có hai người ở đây đấu khẩu.

"Ngươi vẫn như vậy là cự nhân xa ngàn dặm bên ngoài nha, cái tật xấu này lúc nào mới có thể thay đổi đây?" Người kia mặc Hoàng Long bào anh tuấn nam tử ai cũng muốn ôm trước mặt nữ tử có ngữ khí lạnh như băng, nhưng người này nhìn khuôn mặt nữ tử không để lại dấu lại vết tránh được.

"Cùng ngươi không quan hệ." Giống nhau lời nói, giống nhau đều lạnh như băng. Không biết chừng nào thì bắt đầu sẽ không có thay đổi qua.

"Thụy Hậu lúc nào cũng ăn nói khéo léo nay cũng trở nên không thú vị nữa nha. Chỉ biết lặp lại từ ngữ đơn điệu." Thế nhưng hãy để cho ta như nghe khúc tiên nhạc ngắn bên tai đi. Không có nuốt vào nhả ra sự nhu tình tùy ý tại nơi này cô đơn lạnh lẽo mang hơi lạnh trong không khí. Thế nhưng là hắn có thể cảm nhận được giọng nói tùy ý lạnh như băng như thế này.

"Cùng ngươi không quan hệ."

"Trách không được mà, trách không được gặp nàng ngươi còn cự tuyệt. Haha, An Hậu thế nhưng là so với ngươi rất biết nói chuyện hơn nhiều." Là ghen ghét là trào phúng, làm thương tổn người nghe, càng đau nhói ánh mắt người nói cùng tâm.

Ánh mắt của nàng lâu nay đột nhiên lóe sáng trong không khí lạnh lẽo này, ấm áp mà thư thái, giống như lúc ban đầu gặp nhau mà lại ấm áp. Thế nhưng là, chừng nào thì ấm áp này bắt đầu bị cả căn phòng đυ.c ngầu không khí bao bọc kín không kẽ hở nữa đây?

"Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"

"Ta đến cùng muốn nói cái gì? Hoàng hậu hỏi trẫm đến cùng muốn nói cái gì sao? Ngươi đây là còn quan tâm ta, đúng không?" Thân ở triều đình, cao cao tại thượng ngôi cửu ngũ, vậy mà ở chỗ này không có chút nào khẳng định hỏi thê tử của mình, bản thân trong lòng hắn hay không không còn trọng yếu, mặc cho ai đều sẽ không tin tưởng a.

Thế nhưng là chỉ cần bái kiến Thụy Hậu ngươi, cũng liền hiểu nha. Đột nhiên cảm thấy bốn chữ 'khuynh quốc khuynh thành' thật không có sức nặng nga.

"Nếu như không có chuyện gì nô tì lui xuống. Ta sẽ nhượng cho người qua hầu hạ Hoàng Thượng nghỉ ngơi."

"Hầu hạ ta nghỉ ngơi? Trong mắt ngươi lúc nào thì coi ta là Hoàng Thượng a! Còn là An Hậu so với ngươi trẻ tuổi, so với ngươi thú vị hơn nhiều."

"Vậy ngươi vì cái gì không đi tìm nàng."

"Ngươi đây là ghen tị sao? Ta chỉ muốn một mình ngươi, ta chỉ muốn một mình ngươi. Vì ngươi, ta cái gì cũng có thể không nên. Kể cả ngôi vị hoàng đế này. Ngươi cũng biết, ngươi vẫn luôn biết rõ mà."

"Ngươi là một vị hoàng đế tốt."

"Thế nhưng điều ta muốn làm nhất là làm phu quân tốt của ngươi a."

"Ta không ngại trong lòng ngươi chính là cái người kia." Là khẩn cầu, là thỏa hiệp, một người cao cao tại thượng là Hoàng Thượng có thể nói ra lời như vậy coi như là rất không dễ dàng a.

"Thế nhưng là ta để ý. Ngươi biết, ta một mực là hoàng hậu của ngươi." Đến cùng sự tình gì có thể làm rung động nội tâm bên trong nàng a.

"Ha ha ha ha, ha ha ha, thực là hoàng hậu tốt của ta. Thật muốn biết người kia có cái gì tốt, vậy mà có thể làm cho hoàng hậu của ta, một người có thể gϊếŧ chết cha mẹ ruột của mình là người lãnh huyết vô tình như thế, lại ái mộ đến tình trạng như vậy." Trong mắt cuối cùng là dứt khoát cùng buồn giận đến cùng là cuồng tiếu.

"Không nên lại đi tổn thương nàng."

"Sợ sao? Ngươi mà cũng có thời điểm sợ a."

"Ngươi biết hậu quả đấy."

"Ta không biết, ta không biết hậu quả là gì. Là vĩnh viễn không gặp được ngươi sao? Hoàng hậu tốt của ta, ngươi thật là nhìn thấu lòng ta." Nàng là biết rõ a, đâu chỉ là lòng của hắn, người của hắn, thần của hắn, hồn của hắn, vẫn luôn ở chỗ này, từ lúc ban đầu gặp gỡ bất ngờ nhất chính là gương mặt dưới ánh mặt trời chiều ngã về tây kia, hắn biết hết thảy đều không thuộc về hắn.

Thế nhưng là hết lần này tới lần khác người kia chưa từng có nhìn thẳng vào hắn, có lẽ là đã từng nhìn thẳng vào đi, nhìn thấy người kia sau đó hắn rút cuộc mới hiểu rằng bản thân từ đầu đến cuối đều chỉ là một cái bóng dáng mà thôi.

"Hoàng hậu, đừng tưởng rằng ngươi là không ai có thể không thể thay thế."

"Hoàng hậu, đừng tưởng rằng trẫm rời xa ngươi không được."

"Hoàng hậu, ngươi không thể cho ta một chút tôn nghiêm sao?"

"Hoàng hậu, ngươi chịu đựng ta, có phải hay không?"

"Ngươi đoạt tâm của nhiều người như vậy, thế nhưng là hết lần này tới lần khác không chiếm được tâm của người mình thích, chính là có cảm giác bị thất bại đi."

"Cái này là trả thù, ngươi như vậy giày vò lấy ta, ông trời đều nhìn không được rồi, cũng phái một người đến tra tấn ngươi."

Một người lầm bầm lầu bầu, ở nơi lạnh lẽo này, đều không có mang đến một tia xao động. Thế nhưng, có lẽ chẳng qua là thói quen tự quyết định như vậy đi. Hắn biết rõ, chỉ có như vậy nàng có khả năng miễn cưỡng nghe một chút thanh âm của hắn.

Vì vậy, vòng đi vòng lại, không biết người nào nhận được tổn thương sâu nhất.

"Hoàng hậu, ta có thể không đi tổn thương nàng. Nhưng mà nếu như người khác đối với nàng tạo thành tổn thương gì, ngươi cũng không thể trách ta a."

"Hoàng hậu, có lẽ ngươi nên cảm tạ ta. An Hậu cùng ngươi thật sự rất giống đấy, đương nhiên nàng có rất nhiều phương diện so ra hơn kém ngươi đấy. Nhưng mà, nàng so với ngươi trẻ hơn sáu tuổi, so với ngươi hiểu tính tình hơn nhiều, trên giường biểu hiện cũng so với ngươi tốt hơn nhiều. Ngươi có lẽ nên luyện tập nhiều một chút nha, trẫm có thể theo ngươi."

"Đã đủ rồi, không nên nói nữa." Rốt cuộc không nhịn nổi sao? Không có người nào nguyện ý nghe đến bản thân không bằng tình địch a, nàng, quả thật vẫn còn phàm nhân a.

"Ha ha, hoàng hậu, trẫm có thể giúp cho ngươi. Có lẽ chúng ta có thể hợp tác, ngươi chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến thì tốt rồi."

"Hoàng Thượng muốn đi làm cái gì?"

"Cùng ngươi không quan hệ đi." Nghĩ đến bộ dáng nàng đau nhức, hắn vậy mà sẽ sanh ra một chút khuây khoả. Từ ngữ dùng nàng, nàng đáp lễ thật là cực kỳ hưng phấn.

Đi ra tẩm cung hoàng hậu, nhịn không được trước sau như một thâm tình dừng ở chỗ này, bản thân đã từng ở cung điện này hai năm. Dĩ nhiên là lạ lẫm như thế rồi, đã có mười năm không có ở địa phương này qua đêm sao? Có thể là mình hết lần này tới lần khác ưa thích không khí nơi đây, ánh mặt trời ở nơi này, hoa hoa thảo thảo ở nơi này, có lẽ chỉ là bởi vì ở đây có một người là nàng đi.

Thế nhưng là trong nội tâm biết rõ, một ngày nào đó, nàng sẽ rời đi bản thân, vĩnh viễn không gặp lại.

Đó là một ước định như thế nào, có thể là tại sao mình hết lần này tới lần khác đã đáp ứng nga.

Có lẽ hôm nay tới cuối cùng hỏi nàng, chỉ là muốn làm cho mình hết hy vọng, chỉ là muốn làm cho mình lấy cớ danh chính ngôn thuận, chỉ là muốn làm cho mình thua một cách đường hoàng. Quả thật, nàng, Thụy, còn là không sánh bằng sức nặng của ngôi vị hoàng đế trong lòng mình sao?

Hắn không thể phụ lòng lời dặn cuối cùng của phụ hoàng nhắc nhở. Đây là phụ hoàng đối với tín nhiệm của mình. Vì vậy, hắn không thể thả vứt bỏ.

Chẳng qua là, thật sự muốn quyết định một lần sinh tử đối lập, tại sao mình lại không sánh bằng một nữ nhân.

Nhìn bóng dáng của người kia đã rời xa, nàng biết rõ hắn vẫn ở bên ngoài.

Có lẽ nàng có thể cho hắn chỉ là một thân thể không có linh hồn, đã từng có áy náy, tự trách mình tại sao có thể nhẫn tâm đến thế... .

Thế nhưng là hết thảy đều tại cái đêm, tất cả đều kết thúc.

Là sai lầm của mình, lần lượt chọc giận hắn, lần lượt làm cho nàng bị thương tổn. Có lẽ bản thân thật là một nữ nhân không rõ ràng, sẽ mang đến cho hết thảy mọi người bên cạnh mình mang đến vận rủi.

Trước là mẫu thân của mình, lại là Tiểu Lâm, sau đó là hài tử của mình... Hài tử kia vẫn chưa từng gặp qua ánh mặt trời, khiến cho hết thảy mọi người đi nói ra hiểu lầm đi, ngay từ đầu, là sai lầm của mình.

------------------------------------------------------

Edit: xin lỗi Hoàng thượng ngài sinh nhầm thời rồi ~.~ tuy làm Nam phụ bách hợp nhưng ta vẫn thích tích các của ngài a ~ nếu ngài là nữ nhân thì tốt biết mấy =)))))))))