Chương 2: Sau khi tỉnh mộng

Bừng tỉnh , ta mơ hồ sợ hãi giấc mơ kia vĩnh viễn cũng không nên thấy rõ, sự thật cùng sự thật lẫn lộn mà kêu gào, không tiếng động ,cắn nuốt ta , vẫn còn tồn tại chuyện của người đó....

Mấy vị tiểu mỹ nữ hôm qua luôn luôn bên cạnh ta hôm nay đã muốn tới kêu ta rời giường , người cổ đại đều thường thích dâng hương tắm rửa, ta hôm nay cũng muốn thử xem nha...Không phải là ta xuyên không đến đây sao....

Vừa dứt lời, tiểu mỹ nữ liền hầu hạ ta thay quần áo tắm rửa, trong truyền thuyết cổ đại có bể tắm nha, ai nha, thực là hảo hưởng thụ mà, bộ dáng Vân Yên lượn lờ, sương mù bốc hơi, hảo một cái như ẩn như hiện nha, trách không được mà, có điều gian tình và chuyện tình đều là phát sinh ở chỗ này đây, ha ha ha. . . . . . Ai, đã đến rồi thì cứ làm theo sự an bài đi, dù sao trở về thế giới kia vẫn là tốt hơn a, chính là ta nên đi nơi nào đây?Chẳng lẽ cả ngày ngâm mình trong bể tắm, uống trà, xem sách, cả ngày như thế này cũng không tồi nha....Nhưng mà lại không có tình yêu, không có tình yêu, có lẽ cũng sẽ không có sinh mệnh...Thôi thôi, quên nó đi... Nếu không phải cơ thể của ta còn chưa hồi phục, thật muốn ngâm mình cho tới trưa nha.

Ta cực kì không tình nguyện để cho tiểu mỹ nữ hầu hạ ta mặc quần áo, nha đầu kia mặt còn rất hồng nha, ha ha, không phải là hơi nóng bốc lên đi, phải nha, tha thứ cho ta có tư tưởng thực thuần khiết nha, người ta nói thỏ không ăn cỏ gần hang mà.... Phải xem nàng hay là ta ở trong phòng ai mới là cây cỏ nga, ha ha ha.... Xa xa nữ nhân nào đó vụиɠ ŧяộʍ cười thành công, kinh hãi nổi lên một đám chim nhỏ....

"Ngươi tên gì...." Ta là thực ôn nhu hỏi nàng.

"Nô tỳ tên Bích Vân....là chủ tử đã ban tên cho nô tỳ" Một bộ ngươi đầu cháy hỏng,bộ dáng rất là bất đắc dĩ. Choáng, Bích Vân? Tránh thai! Ta cũng thật có năng khiếu đặt tên nha, xem ra trốn tránh mãi cũng không thành công, đến cả việc chỉnh sửa cũng không cần nữa đi....Phải đủ độc ác....Đủ buồn bực...

"Nga, ta đã quên rất nhiều chuyện, liền tới cả tên của ngươi, đến cả tên của ta cũng..." Nói xong ta liền nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt của nàng vừa hỉ vừa bi, giống như vài lần ngoái đầu nhìn lại liền tư tưởng đến vài cái thế kỷ....

"Cho nên, về sau không cần tự xưng nô tỳ. " Ngữ khí của ta chân thật đáng tin, nàng nhẹ nhàng gật đầu

"Tốt lắm, Bích Vân, ta đã biết tên của ngươi , ta còn tên ta thì sao?"

"Nô tỳ không dám...." Lại nô tỳ...Ta trừng mắt nhìn nàng, ta dùng ánh mắt ôn nhu trừng nàng. Được rồi, ta thừa nhận ta rất thích trừng người nga...

"Chủ tử tên Đoan Mộc Lâm, Lâm trong Vũ Lâm Linh..." Nga, ta cùng kiếp trước tên giống nhau nha, cái này không sợ người khác kêu ta cũng không biết kêu ai nữa.....Cổ đại ở hoàng cung người đứng đầu cung không ai dám gọi thẳng tục danh của ngươi đi, ôi mẹ ơi, tác giả thực bất đắc dĩ mà.....

"Ân, ta đây đã bao lâu không có thị tẩm....." Ân, thị tẩm, ta cảm thấy được ta hỏi thật sự là giống người xưa mà. Cũng không biết tiểu nha đầu có hay không chuyển lại đây, sẽ không cảm thấy ta rất bạo lực đi, ai nha, ta chính là rất ngu dốt là thực không biết gì nga.....

"A? Chủ tử từ khi hạ sinh tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa về sau cũng không có thị tẩm qua, nhưng mà hoàng thượng vẫn rất sủng ái ngài, mọi người đều biết....."

Ân? Cái tình huống gì đây? Chính mình bây giờ là an toàn sao, hoàng thượng bị tổn thương lòng tự trọng sao? Hoàng thượng sợ hãi ta sao? Yêu mà không được? Hay là ta bị bệnh gì nha, không thể thị tẩm? thật muốn gào lên mà, mà nói tóm lại, ta bây giờ là an toàn, ta không cần xin lỗi ai , ha ha ha ha....Sợ dọa tiểu mỹ nữ trước mắt này, nên ta vẫn nên bình thường trước đi.....

( Đại tỷ: Choáng, ngươi cũng biết ngươi không bình thường sao! ! ! Khinh bỉ ngươi... )

"Ân, chuyện này không cần nói cho bất luận kẻ nào. Việc này về sau ngươi không cần nói cho ta biết, Vân nhi, chúng ta đi ra ngoài shoping đi..." Ha hả, cứ như vậy xuyên qua cổ đại, sẽ phát sinh sự tình gì đây? Ngươi lừa ta gạt, đấu đá với nhau hay là tranh giành tình nhân a? Ta cư nhiên đi tới hậu cung trong truyền thuyết, sau đó trở thành một phi tử, có thể vẫn được sủng ái, nhưng mà ta không thích, nam nhân đúng là nhiều tiền, thật là châm chọc mà!