Chương 13: Nhất Kiến Chung Tình*

(*) : Vừa gặp đã yêu =))))

--------------------------------------------------

Người đã đi xa , mùi hương của nàng vẫn còn sót lại trong không khí a , đột nhiên có chút phiền chán chính mình cái gì mùi hương lại ấm áp nha, đem không khí này đều làm cho khàn khàn , thật - là - nên - chết !!!



Chỉ để lại chúng ta đứng sững sờ , trong lúc nhất thời trong phòng im lặng cực kỳ, đột nhiên có chút không thích ứng được như vậy đứng một chỗ nga......(người nào đó rốt cục cảm thấy chỗ chính mình hiện tại rất nguy hiểm a~)

Đây là ý tứ gì? Khi ta rốt cuộc có đủ dũng khí đối mặt với kiếp này của ta, cũng là mang đến cho ta Thiên Tiên hai người giống nhau, ta chính là không nghĩ một bước lên hai thuyền nga. Aiz, muốn ta như thế nào mà lựa chọn đây, đi con đường nào? Ta chỉ là sững sờ nhìn nàng đã đi không còn dấu vết cùng hình bóng, Tiểu Thụy Thụy , ta muốn bắt ngươi thì phải làm sao bây giờ?

Chỉ thấy Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, rốt cuộc thành công đem ta kéo về thực tế. Các cung nữ cùng lui ra, chỉ để lại ta cùng nàng ở trong cung điện to như vậy. Đột nhiên không muốn nghe lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng của nàng. Đã không trọng yếu nữa, kiếp trước và kiếp này, ta có lẽ phải đi tìm bao nhiêu người đây? Tiểu Thụy Thụy, trong mộng gặp nhau đều là nhân vật mà thôi, sao có thể thật sự xuất hiện trong cuộc sống này chứ, gặp nhau là muốn mạng người đấy.

Mà Thanh đây? Nàng và ta như vậy là cái gì đây? Là cảm động, là báo ân còn là với người khác*? Cũng đã không còn trọng yếu nữa, ta cũng không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của nàng! Ta không cam lòng chỉ làʍ t̠ìиɦ nhân của nàng! Ta không nghĩ rằng nàng bởi vì ta mà đi cầu người, dù cho người kia là Tiểu Thụy Thụy, ngươi không cho phép ta cùng nàng tiếp xúc nhiều, hừ, vạn nhất nàng đem ngươi mê hoặc thì trách ai? Ta đây cũng không phải là muốn lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng à nha?

(*) : Ý nói báo ân với Đoan Mộc Lâm trước đây =)) ( bả ghen đó mà)

"Tìm Bổn cung có chuyện gì?" Ngữ khí lạnh quá a, thật là giống với thời tiết bên ngoài a.

"A, không có gì, chính là đến xem con của ta." Ta cẩn thận từng li từng tí, ta nghĩ một đằng nói một nẻo, ta đem lời nói trong bụng làm đến cùng.

"A..." Là thất vọng, là than nhẹ, là hoài nghi còn là phiền muộn?

"Ân, thân thể tốt rồi hả?" Lại là câu nói này, rất kỳ quái vì cái gì chúng ta vẫn là nói lời giống như vậy, chẳng qua là tình cảnh bất đồng mà thôi, quay đầu lại đã là thế sự xoay vần nữa nha! Chẳng lẽ nàng không còn những lời khác mà nói sao, thiệt là, đây không phải là nhắc nhở ta luôn nhiễm bệnh nha...Thống khổ nha...

"Ân, tốt rồi, cám ơn." Có chút bất hòa, có chút lạnh lùng, hắc hắc , ta là cố ý đấy. Ai bảo nàng đối với ta lãnh đạm như thế chứ, hừ, ta kiểu gì cũng là người hiện đại, ta cũng là người có tính nóng này nha.

"A, Ân. Ta là Baby của ngươi sao?" Những lời này rõ ràng và tất nhiên là cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt học đấy, nếu là ta lúc trước sẽ không chút lựa chọn nói "Yes", chẳng qua là giờ này khắc này, tình cảnh này? Không có hào hứng nha... Trong lòng của ta, trong mắt của ta tất cả vừa rồi đều là kinh diễm thoáng nhìn, đời này đều muốn chìm đắm trong cái nhìn ngắn ngủi mà lại dài dòng buồn chán quay về trong mắt rồi. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, đời này, đã đủ rồi, vậy là đủ rồi.

"Ừ, rất khó trả lời đúng không? Ha ha, thế nhưng là ta đâu phải Angel của ngươi đâu." Có chút tự giễu, có chút ủy khuất...

Ta nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, có thể cảm giác được cả người nàng đang run rẩy, được rồi, nếu như cái này là ngươi muốn, ta có thể cho ngươi. Ta không nên lại nhìn thấy bộ dạng nàng tự mình đánh trống lảng, ta nghĩ nàng không nên có cái dạng này...

Chất lỏng ấm áp thấm ướt vào vạt áo trước ngực ta. Là nước mắt với sự im lặng của nàng, ta có thể tưởng tượng đến nàng lệ rơi đầy mặt, ta muốn xem nước mắt tẩy lễ nàng, thế nhưng là nàng ôm chặt ta không buông ra, rất áp lực nha.

Hàng năm lúc vừa vào cửa cung, liền sâu tựa như biển. Như là khóa vào lao tù, bị phán án ở tù chung thân, vì vậy ở nơi này dài dòng buồn chán trong lao tù chờ đợi hoa nở hoa tàn, chờ đợi hết hạn tù phóng thích, chờ đợi trăm sông đổ về một biển vào một ngày nào đó.

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác có một người thời gian dần qua đối với nàng tốt, không phải cầu hồi báo a, thời gian dần trôi qua hòa tan trong lòng tầng lạnh như băng kia, đợi đến lúc rốt cuộc trong nội tâm kia một mảnh mềm mại thay đổi đến nhu hòa lượn quanh ngón tay kia, người kia nhưng làm nàng uống thuốc độc.

Tâm, đang trong quá trình chờ đợi đã chết đi rồi, nếu như không biết rõ cảm giác tim đập thì lại biến thành cái dạng gì nữa đây, ngược lại cũng sẽ không thương tâm như vậy gần chết đi. Có đôi khi là muốn không có bắt đầu a, không có bắt đầu sẽ không có chấm dứt. Thế nhưng là, thế nhưng là sợ người kia vừa gặp đã quên bản thân đi, di chuyển tình ly biệt lưu luyến*.

(*) Ly Biệt Lưu Luyến : Không quên người yêu cũ :(((

Tâm chết rồi, người kia lại sống lại, dường như lại có thể nghe thấy tiếng tim đập rồi, đúng vậy, tâm tìm trở về rồi. Thật vất vả mới gặp, người nọ lại nói, đã quên. Đã quên ân oán tình cừu, người này chuyện gì cũng đã không cách nào ghi vào một tờ thiên chương* nữa rồi, chỉ có thể mặc cho thời gian cọ rửa mất phần trí nhớ kia trong lòng mình thôi, quên đi cái trói buộc vĩnh viễn này.

(*) Thiên Chương : trang sách

Mất ký ức, thật là sự tình tàn nhẫn đi, cho hy vọng rồi lại làm cho người ta thất vọng, cứu giúp sinh mệnh còn thở hơi cuối cùng của người bệnh, rồi lại cho nàng một nhát trí mạng, thật là tàn nhẫn a.

Có lẽ nàng có thể cho nàng lại được thích nàng ấy, thế nhưng là trong cái thâm cung này, tuy rằng thân chức vị cao, thế nhưng cũng không quá đáng bởi vì một câu của người kia mà thôi, cẩn thận từng li từng tí hóa thành nhu hòa lượn quanh ngón tay.

Cản trở, một lần lại một lần, đến từ bốn phương tám hướng, nàng sợ người kia đợi không được bản thân còn bao lâu nữa đi. Nghĩ đến nàng cũng là giãy giụa a.

"Không được ly khai ta." thanh âm nàng hơi khàn khàn rất không chân thực vang lên trong tai.

"Ngoan, đừng khóc, ta ở chỗ này, ta một mực ở nơi đây a." Ta khẽ vuốt phía sau lưng của nàng, đều nguyện như vậy có thể mang đến cho nàng một chút ấm áp.

Ta không có biện pháp đáp ứng nàng cái gì, tại nơi đây trong thâm cung, từ một số năm sau đó xuyên qua mà đến ta còn không bảo vệ được bản thân chu toàn, làm sao nói người nàng đây? Giờ phút này ta đã có phần không rõ đến cùng ai đối với ai sai, ai đúng ai sai rồi...

Thanh là ưa thích của ta đi, thế nhưng cái thích này nắm chắc được vài phần đây? Chẳng qua là cùng tồn tại trong thâm cung cô đơn lạnh lẽo không hẹn mà gặp này, có người có thể làm bạn cùng một chỗ chậm rãi đến già sao? Còn chẳng qua là nhất thời hàng năm sinh ra tình cảm thôi, thời gian lâu dài liền mây trôi nước chảy nữa nha? Mà Thụy, gần mười năm tương tư nhìn nhau, bất luận có phải là nàng hay không cũng sẽ xuyên qua mà đến, ta cũng có thể thờ ơ, chính thức buông sao? Ta nghĩ ta là làm không được đi...

Ta đối với cảm tình cho tới nay đều mang thái độ hoài nghi người, ta sợ hãi những thứ kia nhìn như chuyện tốt đẹp đến cuối cùng mọi thứ đều ly khai ta, ta chịu không được như vậy mà quên đi, đen đủi như vậy, bị phản bội như vậy, giả dối như vậy. Mập mờ gắn bó thì ta tình nguyện không nên như vậy, ta muốn chỉ là yêu thuần túy mà thôi.

"Nàng nói với ngươi cái gì? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Ta hiếu kỳ, ta nghi hoặc, ta không quên được sự phẫn nộ của Tiểu Thụy Thụy. Thiệt là, tại sao phải gây cho Tiểu Thụy Thụy sinh khí chứ!

"A, nàng nói muốn đem Nguyệt Nhi mang về nuôi dưỡng... Nói ta đã có thể nhìn qua ngày, cũng đừng có cùng nàng tranh giành Nguyệt Nhi thôi." Chóng mặt, thật sự choáng luôn, bề ngoài giống như hai hài tử này là của ta đi, ta đây không hảo hảo ở đây nha, làm gì phải tranh giành quyền nuôi dưỡng hài tử của ta?

Thiệt là, nói như thế nào ta thì cũng là mẫu thân của hài tử. Là tôm luộc đều không có người chủ động nói cho ta biết chân tướng sự tình đây? Hừ, không nghĩ tới, tiểu quỷ đó còn rất nhận người thích nữa, giờ phút này, ta thật sự hận không thể lần nữa xuyên qua, xuyên qua thành Tiểu Nguyệt Nguyệt.