Chương 12: Thu Hoạch ánh sáng

Ta tự nhiên là nghĩ muốn làm trộm mà đi vào, nhìn đến thì cũng là trường hợp giương cung bạt kiếm.

"Như thế nào, muội muội có vọng thần còn không thỏa mãn sao? Muội muội tuy là tuổi trẻ, tinh lực cũng phải lưu trữ điểm tốt, muội muội là muốn cả ngày hầu hạ người của hoàng thượng, không giống Bổn cung cả ngày chính là nhàn nhã đâu, muội muội nên tự để ý thân thể mình nha." Thanh sắc mặt thật không tốt lắm, lúc đỏ lúc trắng, thấy được ta cũng là vừa vội vừa thẹn vừa giận.

Xem ra người này chính là Thụy Sau , người từng muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết chính là nàng. Nàng chỉ có tồn tại ở trong truyền thuyết chính là nhân vật cứ như vậy chân thật đứng ở trước mặt của ta , ta thậm chí có chút không biết làm sao , thiên a, chẳng lẽ cái này gọi là nhất kiến chung tình* sao?

(*) Nhất kiến chung tình : vừa gặp đã yêu =))

Đúng vậy, hình dáng , âm thanh của nàng, quả nhiên nàng là Thụy Sau, quả nhiên làm cho người ta như nghe tiên nhạc, lời nói của nàng cũng không phải là tiên khí. Tuy rằng mỗ* Lâm hoàn toàn không có cảm thấy mà đi ra....

(*) mỗ : dùng để tự xưng mà không nói tên

"Ha hả, đây không phải là Đoan Phi sao? Nay như thế nào có rảnh đi ra phơi nắng ?" Nàng xoay người , quay đầu lại, cười khẽ. Nụ cười này rất quen thuộc, thực treo ghẹo người mà, ta nhớ rõ, ta từng nhớ rõ, bất quá, hiện tại ta đã quên. Nguyên lai nàng không chỉ là ma quỷ có dáng người còn có Thiên Sứ kiểu con người kiêu ngạo lỗ mãn.

Này này này, lên trời cũng không tránh khỏi rất không công bình đúng giờ nha, vì cái gì mà giờ không sớm còn không nói cho ta biết đêm nay hội ngộ sẽ thấy nàng, ta hẳn là sẽ hảo hảo đi trang điểm, ăn mặc rất nhiều xuống thật là tốt đi, không, không, không được, không được, như vậy cũng không có thể che dấu ta tự biết xấu hổ trong nội tâm cùng với bề ngoài.

Ta cảm thấy nữ nhân này rất kỳ quái, nàng rốt cuộc ăn tiên dược của phương nào, vì cái gì năm tháng đều không có ở trên mặt nàng lưu lại dấu vết gì.

Nàng rất đẹp. Khuynh thành cùng khuynh quốc dùng để hình dung nàng nhưng lại có vẻ thô tục vô cùng , đột nhiên cảm thấy đọc nhiều thư như vậy, nhìn nhiều như vậy, đều là trắng nhìn trắng nghe xong, thế nhưng tìm không thấy từ ngữ gì để hình dung nàng, xem ra ta học ngoại ngữ còn chưa đủ nhiều nha.

Aiz, một cái phong hoa tuyệt đại lại làm sao có thể nói phải tận lực chia ra một phần...chút nào đâu, ta cho là nếu có thì ở hiện đại coi trọng vật chất làm phát đạt, nhìn cái gì cũng đã nhìn ta đến buồn nôn, định trụ , hoàn đầy đủ toàn bộ để được ổn đình , thật là trắng trợn nổi lên cái tội mê gái mà.

Trách không được hoàng thượng kém nước ba nghìn chỉ lấy một cái muôi mà uống. Xinh đẹp không thể có chỗ ở sao? Không, ta chỉ có thể nói nàng đi vào nhân gian thật sự là rất đáng buồn , phải...nàng đã bị thế gian vì ân oán tình cừu làm cho hỗn loạn rồi, nàng như vậy là nữ tử chắc là không biết nhận chức mà đi yêu người nào đi, bất luận kẻ nào đều không lọt vào trong mắt của nàng được đi....

Cả người đứng ở nơi đó, áp lực là ở chỗ này, tiêu điểm là ở chỗ này....

Cỡ nào lóe sáng một sinh vật a. . . .Chói mắt a, má ơi, ai tới cứu vớt ta, không mở mắt ra được , mắt mở không ra . . .

Ta dời tầm mắt không được, người nàng như vậy là vì để cho người khác sinh ra tâm động đi. Như thế nào có thể như vậy trực tiếp khiến cho người nhìn đến dung mạo đây, rất nhiều người hội hổ thẹn đến nghĩ muốn tự sát. Chỉ có thể ở xa xa xem mà không thể 'chơi đùa' ở chỗ này.....

Ta nghĩ sự tồn tại của nàng tốt lắm, có thể giải thích rằng rất nhiều người không thể làm cho suy nghĩ giống nhau mà trống rỗng đi, bất luận kẻ nào đều là muốn đến gặp nàng đi. . .

"Nhìn thấy Bổn cung cũng không hành lễ sao? Muội muội ta đây là hoàng hậu không để vào mắt thì không có vấn đề gì, tuy là muội muội cùng An hoàng hậu tỷ muội tình thâm, nhìn thấy chủ lục cung đứng đầu cũng không được thiếu đạo này đi." Được rồi, còn ngờ ta đây, còn không phải bị ngài mê hoặc nha, này Thụy Sau thật sự thực làm cho người ta nghĩ muốn phạm tội, kia xin hỏi ta là người sao? Kia đáp án nhất định là khẳng định đi, cho nên ta cũng muốn phạm tội, là đặc biệt nghĩ muốn, không phải bình thường là nghĩ muốn nha.

Nhưng là sự tha thứ của ta nhiều lắm nhưng miệng ta không chọn để nói ra, bởi vì ta đã muốn nghe không rõ trong lời nói của nàng nói ra đích thực làm thật giả lẫn lộn nha, lòng nhảy rất nhanh rất nhanh, còn như vậy đi xuống sẽ chết người mất nha. . . . . .

"Tham kiến Hoàng hậu nương nương." Ta đối với Thanh nói. Thật sự không dám nhìn Thụy Sau nha, rất, rất, thật là làm cho người ta không dám giương mắt , là sinh vật rất chói mắt, chẳng lẽ ngươi sinh ra nhất định làm cho nhiều người đều tự biết xấu hổ như vậy sao...

"Chẳng lẽ cho đến ngày nay, Đoan phi còn cho rằng Bổn cung không xứng làm hậu sao?" Nga, đúng rồi, Bích Vân có nói qua thôi, đây chính là uống xong rượu độc rồi nói câu cuối cùng nga .

Ngẫm lại tiểu Đoan rất soái nga, cũng dám đối với người này nói lời không có đạo đức, thật là không thương hương tiếc ngọc nha !!!

Ân? Chẳng lẽ, hay là, tiểu quả thực là chịu cao nhân chỉ điểm nha, như vậy Thụy Sau có thể cả đời đã không quên được nàng đi, bị người như vậy nhớ cả đời, cũng thật không đơn giản nha, tiểu Đoan là nhân vật đủ âm đủ hiểm. Mỗ nữ thật sự khó chịu nha, tiểu Đoan, tiểu Đoan, ngươi có đức gì mà có thể nha!!! Khinh bỉ ngươi!!!

"Làm khó hoàng hậu vẫn nhớ nô tì, nô tì có đức gì mới có thể nha?" thoải mái đi, đúng, Tiểu Đoan, ngươi không đức vô năng, hừ, hướng Thụy Sau cười quyến rũ, đương nhiên là cho rằng chính mình nghĩ vậy nga, cũng không có người nói ta quyến rũ! ! ! Cười đến quyến rũ! ! ! Nàng, Thụy Sau cũng là thân thể cứng đờ rõ ràng thế kia, chẳng lẽ ta lại không nghĩ qua là nhắc tới chuyên thương tâm của ngài.

Aiz, này Tiểu Đoan thực nên đánh nhà, tại sao có sự cố nhà, làm cho Tiểu Thụy Thụy sinh khí? Hà hà, tha thứ ta như vậy một cái liền làm cho người ta nổi da gà rụng một chỗ hạ, kêu thân thiết thôi, phỏng chừng không ai dám nghĩ như vậy, ha ha, lại chuyên thuộc của ta nữa rồi. Nếu có thể ở trên người nàng nhìn địa phương một cái liền biết người nào chọc là tốt rồi, cho thấy thuộc sở hữu thôi.....

"Muội muội nói đùa, Bổn cung chính là đã lâu không thấy muội muội cười. Hôm nay Bổn cung là được mở rộng nhãn giới, trách không được hoàng thượng cưng chìu muội muội, ngay cả An hoàng hậu cũng là một ngày không thấy muội muội thực không biết ra sao nha." Đây đều là gì sao cùng gì sao, Tiểu Thụy Thụy, ngươi đây là ăn dấm chua gì nha, làm vậy có đau không a? Ai nha, ta có đức gì có thể....Còn lớn hơn mở nhãn giới mà? Thật có lỗi nha, Tiểu Thụy Thụy, ta không có cách nào khác cho ngươi mở rộng nhãn giới nữa......A canh ca cùng a canh tẩu cái loại này không xuất bản nữa, ta học không được nha...

"Nga? Phải không? Ân, trong lãnh cung cả ngày chịu khổ sở đi....."

"Đa tạ muội muội quan tâm , trong lãnh cung cả ngày tất nhiên là không thể cùng hiện tại so sánh rồi, không người hỏi thăm, tự sinh tự diệt." Nga, thật vậy chăng? Thực xin lỗi nha, Tiểu Thụy Thụy, lại nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi . Còn có, lời của ta vẫn chưa nói xong thật là tốt đi, ta là thật sự thầm nghĩ quan tâm hỏi tình huống hầu hạ của ngươi thôi, dù sao cũng là người do ta bỏ tù mà, có hay không người khi dễ ngươi nha, có hay không ăn được ngủ ngon nha.....( Tỷ đây là muốn làm cái gì a ? tỷ là bảo mẫu của người ta chắc ? OvO )

Bỏ bớt, bỏ bớt a, mỗ nữ chắc chắn đang tự lầm bầm lầu bầu a. Tác giả lại bất đắc dĩ đi ra bốc lên cái phao......Tiểu phần cuối, tiểu phần cuối, xem xét gì đâu, xem xét gì đâu đã nói là của ngươi, ta như thế nào nuôi ngươi như vậy một cái khuê nữ ngốc đâu, nhưng lại cho ta mất mặt xấu hổ....Tốt lắm, đừng nữa thẳng ngoắc ngoắc xem mỹ nữ , tiểu tức phụ nhà ngươi mặt đều tái rồi. Thời gian hữu hạn nhắc lại cho ngươi một câu, người ta là Tiểu Thụy Thụy không phải đang thương tâm , người ta là - đang châm chọc - nói móc - ngươi đó! ! !

"Tỷ tỷ, xem như muội muội cầu ngươi , muốn trách thì trách ta tốt lắm." Người nãy giờ không đáp đang nói chính là Thanh, cũng là ngữ ra kinh người. Chính là người nào đó căn bản không có chú ý tới người vợ nhà mình đang nói gì, kia ngữ khí, kia thần thái, thế nhưng ở mặt sau Thụy liền ngay cả Bổn cung cũng không nói, trực tiếp lấy ta tự cho là mình.

Đáng thương này căn bản không có kinh đến mẹ đứa nhỏ, đứa nhỏ người ta xem mỹ nữ xem đến chẳng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc , rất chuyên chú ! ! ! Tác giả xem như đi ra tay trắng lãng phí miệng lưỡi....

"Muội muội quá lo lắng, Bổn cung không trách bất luận kẻ nào, muốn trách thì trách chính mình lại chậm từng bước." Nói xong đúng là có chút quyết tuyệt tiêu sái , cũng không quay đầu lại liền rời đi.....Người nào đó còn tại truy đuổi, kính nhờ không ai thấy được rồi, mê gái cũng không có như vậy tìm a. Tiểu Thụy Thụy, ta không trách ngươi....Choáng, người nào đó còn lại tự hỏi tự đáp, hoàn toàn không có phát hiện chính mình bản thân đang ở bên trong nhà giam, hơn nữa chính mình thực có thể vừa muốn bị - điều đi - diễn - lại! ! !

Nhạt: ta siêng rồi nè > w < ~ cầu các đại gia cho vote TT_TT