Hai bên giằng co hồi lâu, Âu Dương Hoài đành đứng ra làm người hoà giải.
”Nếu không các ngươi đều lui lại một bước, 50 quan?”
Lương Diệp có chút không hài lòng còn muốn trả giá, Tô Hoà liền nhanh hơn hắn một bước.
”Không được, 80 quan!”
Lương Diệp tức giận đến dậm chân: “50 quan, muốn bán thì bán nếu không ta không mua nữa.”
Âu Dương- người tốt- Hoài vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu cô nương, ngươi bán đi, qua thôn này không còn thôn khác đâu.”
”Ngươi nếu vẫn muốn mang ra ngoài thành bán, không chừng còn gặp phải đen ăn đen, đối với ngươi cũng không có chỗ gì tốt.”
Tô Nhị Đống vừa nghe đã nóng nảy: “Khuê nữ, chúng ta cứ bán đi!”
Tô Hoà không còn biện pháp chỉ có thể đồng ý, sau đó đến lột da hổ mẹ xuống.
Chờ đến khi kết thúc mua bán, Âu Dương Hoài lại kéo người đến làm nữ đầu bếp còn yêu cầu phải mang theo công nhân đốt lò Tô Nhị Ngưu.
Tô Hoà cạn lời, lão nhân này thật cố chấp nhưng hiện tại nàng còn có chuyện cần nhờ, cự tuyệt thì không tốt.
Yêu cầu thôn dân mang thổ sản đào được trong núi lên, nghĩ xem có tìm được lý do nào để ‘bán’ đi.
Xe ngựa chậm rì rì đi trên đường phố, Tô Hoà không để ý hỏi: “Lão gia tử, nhân mạch ở Đàm Châu của ngài như thế nào?”
Âu Dương Hoài đang bình tĩnh chợp mắt, bỗng mở mắt ra, “Có rắm mau thả!”
”He he! Vậy ta nói nha!”
”Nói!”
”Ngài có thể giúp chúng ta làm hộ tịch được không?”
Âu Dương Hoài kinh ngạc nhìn nàng: “Tộc trưởng các ngươi không phải nói muốn Lĩnh Nam ẩn cư trong núi sao? Như thế nào, không muốn làm người miền núi nữa?”
”…….”
Tô Hoà im lặng, đoán chừng lần đầu tiên khi bọn họ lên núi Tô Đại Phú ở dưới đã nói hết, xem ra lúc trở về phải nói chuyện lại, đừng có cái gì cũng khai hết với người khác.
Lòng người khó dò!
”Có chứ, nhưng trước khi vào núi chúng ta vẫn phải mang đồ vào các huyện thành bán và mua vật tư, ngài nói có đúng không?”
“Như là muối, vải vóc! Chúng ta ở trong núi cũng không thể tự sản xuất được.”
Âu Dương Hoài nhìn nàng hồi lâu, mới nói: “Ngươi là người đề nghị đến Lĩnh Nam?”
”Đúng vậy.”
”Vì sao? Nơi đó khỉ ho cò gáy, đất cằn sỏi đá.”
”Thế nhân chê nơi đó cằn cỗi nghèo nàn, ta lại cho rằng đó là nơi an toàn để tránh né người Hồ.”
”Thỉnh chỉ giáo?”
”Lĩnh Nam nhiều nhất là núi rừng, dễ thủ khó công, người Hồ am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, chúng ta chỉ cần đi sâu vào núi ẩn nấp là có thể sống tạm trong thời loạn.”
”Nhưng nơi đó không thể trồng trọt.”
”Ai nói? Chặt cây đào hết rễ, nhặt sạch đá, chỉ cần nỗ lực mấy năm có thể trở thành đồng ruộng tốt. Cuộc sống trôi qua tuy không dễ dàng nhưng so với cuộc sống ở đây, chờ người Hồ đánh tới thì tốt hơn nhiều.”
Đến lúc đó nuôi dưỡng thêm một ít gia súc gia cầm, còn lo chuyện không có phân bón sao?
Hai người người hỏi người đáp, bàn chuyện sau khi đến Lĩnh Nam nói đến vui vẻ, cuối cùng Âu Dương Hoài cũng đáp ứng giúp một nhà bọn họ làm lại hộ tịch.